Chương 662
Cáo Chết Ba Năm, Quay Đầu Về Núi 2
Lúc này cánh cửa sắt đã được mở rộng gần ba mét, đủ cho mọi người bước vào.
Hai tay Mập Mạp vỗ mạnh một cái, quỷ hỏa từ hai chia thành sáu, bay vào trong, chiếu sáng mọi thứ bên trong.
- Haiz…
Tô Bạch không nhịn được thở dài một hơi. Những gì xuất hiện trước mắt họ lúc này thực sự có thể khiến tất cả tạm quên đi chuyện của Mập Mạp ban nãy.
Từng hàng, từng nhóm người chằng chịt trên những khung sắt, những xác chết nằm không thấy bờ. Khắp nơi đều là thi thể, tất cả đều nằm yên lặng ở đây, vô tri vô giác, đã hơn sáu mươi năm rồi.
Mỗi cái xác đều có số thứ tự, đánh dấu hàng ngũ. Tô Bạch bước vào trong có cảm giác như đang bước vào lò mổ. Thế nhưng Tô Bạch biết rõ, mỗi cá nhân ở đây, từng người đều là đồng bào của mình.
Ngay cả Gia Thố, người luôn cho rằng mình là người ngoài cuộc, vào lúc này cũng không nhịn được mà chắp tay niệm phật. Cảnh tượng này hoàn toàn có thể coi con người như một vật phẩm tiêu hao, khiến ngay cả vị cao tăng mật tông này cũng cảm thấy khó chấp nhận.
Mập Mạp không ngừng cắn môi, dường như sắp cắn rách môi mình.
Hòa Thượng nhắm mắt, chậm rãi cùng Gia Thố niệm kinh phật.
Ninh Thành một mình tiến vào bên trong, dần dần cách xa Tô Bạch và những người khác. Anh ta đang tìm kiếm cha mẹ, vợ cùng những người thân của mình.
Lúc trước, người Nhật Bản bắt cả gia đình của họ, bọn họ đều bị chết ngạt. Nếu như không có gì bất thường xảy ra thì có lẽ tất cả người thân của anh ta đều đã được đưa tới viện nghiên cứu ngầm dưới lòng đất này. Thế nên rất có thể bây giờ thi thể của họ đang nằm ở đây.
Nhưng cũng có thể, vì thí nghiệm thất bại, bọn họ đã bị người Nhật đưa vào lò đốt, giờ chỉ còn là một đống tro tàn.
Chẳng qua, Ninh Thành còn nhớ khi mình tình lại trên cổ tay anh ta được khắc một số thứ tự. Dãy số này giống như những con lợn bị bán để làm thịt ở chợ bây giờ, cần phải có một con dấu màu tím để chứng minh rằng con lợn đó không bị bệnh. Có thể thấy đám súc sinh Nhật Bản đó, thực sự không xem người Trung Quốc là con người.
Lúc này, dãy số thứ tự trên cổ tay Ninh Thành đã biến mất theo thời gian, nhưng trong lòng anh ta vẫn nhớ con số đó, lưu giữ lại trong đáy lòng mình.
Chim bay về quê cũ, cáo chết ba năm quay đầu về hang.
Tin rằng đó không phải tội của mình, ngày đêm đều không thể quên
Lá rụng về cội, vốn là tư tưởng chảy trong dòng máu của mỗi người Trung Quốc. Ngày đó khi quân Nhật tấn công Nam Kinh, Ninh Thành cảm thấy mình đã chết, mình thật sự đã chết. Anh ta không nghĩ rằng mình còn sống, càng không nghĩ kiểu sống vô hồn này cũng được gọi là sống.
Đây là miêu tả chân thực tâm lý của Ninh Thành. Cũng bởi vậy mà Phát Thanh Khủng Bố không kéo anh ta vào thế giới chuyện xưa, không để anh ta trở thành thính giả. Một “người chết”, vốn dĩ không có tính chuyện xưa nào để nói cả.
Có số thứ tự sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Chắc chắn số thứ tự của cha mẹ, vợ và người thân của anh ta cũng không cách số của anh ta xa lắm.
Cuối cùng, ánh mắt của Ninh Thành rơi trên một thi thể nữ trên khung sắt hai tầng phía trước. Thi thể ở đây đã bị lột sạch quần áo, bởi vì thời gian trôi qua nên chắc chắn đã có một số thay đổi, nhưng Ninh Thành vẫn nhận ra đó là vợ mình. Có điều, anh ta vẫn chưa thể tìm thấy cha mẹ mình và những người thân khác.
- Bình Quân, Bình Quân. Anh, anh đã về rồi đây.
Ninh Thành vươn tay ra, ôm thi thể người phụ nữ vào lòng, hôn lên trán cô ấy, nước mắt thi nhau rơi lã chã.
- Cha, mẹ, con đã trở lại...
Máu và nước mắt đã bắt đầu chảy ra từ khóe mắt Ninh Thành. Làn da trên người anh ta bắt đầu lão hóa với tốc độ vô cùng nhanh, điều này có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bốn người Tô Bạch, Gia Thố, Hòa Thượng và Mập Mạp cũng đi tới. Đứng từ xa, bọn họ nhìn thấy Ninh Thành đang ôm thi thể khóc lóc ở phía kia, anh ta đang cố ý loại bỏ huyết khí trong người mình.
Anh ta,
Đang tự sát.
Cho đến khi, toàn thân Ninh Thanh đã hoàn toàn biến thành một cái xác khô, ôm thi thể người phụ nữ trong lòng, cơ thể dần mất đi nhiệt độ.
Đứng nhìn cảnh tượng này, Tô Bạch và những người khác cuối cùng cũng tin rằng anh ta trở lại đây thực sự chỉ để trở về gặp lại gia đình. Thật sự chỉ vì lá rụng về cội.
Tô Bạch duỗi tay, nhìn vào lòng bàn tay mình.
Dường như đã đắm chìm trong mâu thuẫn tranh giành quyền lực và lợi ích quá lâu, cho nên Tô Bạch vẫn luôn không tin tưởng Ninh Thành. Nhưng cho đến khi đối phương cứ thế chết trước mắt mình như vậy, Tô Bạch mới ý thức được, hóa ra thực sự có người có tâm hồn trong sáng như vậy.
Trong giây lát, Tô Bạch dường như hiểu ra điều gì đó.
Bởi vì loại người đơn giản thuần túy như vậy, ngay cả Phát Thanh Khủng Bố cũng không thể tùy ý điều khiển.
- A di đà phật.
Hòa thượng chập hai tay lại, dường như, loại kết cục này của Ninh Thành cũng là một loại đả kích đối với anh ta.
Hòa thượng bước tới trần thế, và đi trong trần thế, cũng không phải là một tăng nhân bảo thủ, thậm chí, tiêu chuẩn làm việc của anh ta đều được thực hiện theo giáo lý, nếu như Thích Ca Mâu Ni biết được, có khả năng sẽ bật nắp quan tài nhảy ra bóp chết anh ta.
Chỉ có điều, người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình cho được, đặc biệt là sau khi quen với môi trường dễ nhiễm điều xấu như giới thính giả này, lại nhìn thấy được kết cục này, khó tránh khỏi khiến người có một loại cảm giác thổn thức.
Cuộc đời Ninh Thành đã được định với đầy thăng trầm, trải qua cuộc kháng chiến chống Nhật và chiến tranh giải phóng, trải qua hai đời ông Tưởng ở Đài Loan, cho dù anh ta không phải là Vampire, thì cuộc đời này cũng đã đặc sắc hơn phần lớn người rất nhiều rồi, đồng thời, còn có huyết thống Huyết tộc, tuy rằng không đến mức tuổi thọ vô biên, nhưng ít nhất cũng có thể giữ mãi tuổi xuân.
Thực lực của anh ta hiển nhiên kém hơn đám người hòa thượng và Tô Bạch quá nhiều, nhưng không nghi ngờ gì, anh ta lại càng tự do hơn đám người Tô Bạch.
Anh ta không cần phải lo lắng đến việc sống chết trong thế giới chuyện xưa, cũng không có sự ràng buộc của Phát Thanh Khủng Bố, ở trong bóng tối điều hành thế lực của mình, nếu anh ta thích, và nếu anh ta muốn, anh ta có thể có được cuộc sống càng đặc sắc, và càng ầm ầm sóng dậy hơn trong mắt người bình thường.
Nhưng sự lựa chọn cuối cùng của anh ta vẫn là quay trở về nơi này, trở về trong hồi ức trăm năm đời người của mình, nhưng một điều nghĩ lại mà đau đớn cõi lòng nhất, có lẽ là tìm được thi thể của vợ mình trước khi chết, có thể ôm thi thể của vợ chìm vào giấc ngủ, đã là sự thỏa mãn lớn nhất đối với anh ta rồi.
Đây mới là tùy hứng thực sự, mới là sự thỏa mãn chân chính.