Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 661 - Chương 661 Cáo Chết Ba Năm, Quay Đầu Về Núi 1

Chương 661

Cáo Chết Ba Năm, Quay Đầu Về Núi 1


Mập Mạp run rẩy đứng lên, thở dài một hơi, có vẻ nhẹ nhõm. Sắc mặt anh ta vẫn như thường ngày, quả thực rất hợp với tính tình của anh ta: mặt dày, phúc hắc.


Một giây trước còn gọi anh anh em em với bạn, chỉ hận không thể kết thông gia với bạn. Thế nhưng một giây sau có thể vặn đầu bạn xuống làm cầu để đá. Mặc dù từ trước đến nay Mập Mạp luôn có biệt danh là “đóa hoa giao tiếp” trong giới thính giả, nhưng đó cũng chỉ là giữa những thính giả cùng cấp bậc. Trên thực tế, danh tiếng của Mập Mạp trong cộng đồng thính giả không được tốt, lúc làm việc cũng không từ thủ đoạn nào.


Đương nhiên, việc này cũng khiến Tô Bạch tỉnh táo hơn một chút. Đồng thời người tỉnh táo còn có cả Hòa Thượng và Gia Thố bên cạnh hắn.


Có lẽ, cho dù lúc này trong lòng bốn người đều hiểu rõ, thứ gọi là tình bạn trong sáng thuần khiết, gắn bó keo sơn giữa những thính giả với nhau, thực sự chính là khi có lợi thì cùng nhau tiến lên, đồng thời cũng có thể vì lợi ích mà đâm sau lưng đối phương.


Nhưng cho dù nói thế nào đi chăng nữa, sau khi đã trải qua nhiều chuyện như thế, thậm chí đến bây giờ mọi người vẫn chung sống dưới một mái nhà, sớm chiều chung sống. Dù là kẻ lạnh lùng, ích kỷ đến đâu, trong lòng vẫn luôn có chút hy vọng xa vời, vẫn sẽ tồn tại cái gọi lại “tình bạn” xa xỉ kia, cho dù chỉ là một chút.


Dù sao thì con người cũng là một loài động vật quần cư, cũng sẽ cảm thấy cô đơn.


Chỉ là, khi Mập Mạp ở trước mặt ba người, bỗng nhiên thể hiện rằng anh ta vốn đã thực sự lĩnh hội nhân quả này, vẫn khiến trong lòng ba người họ run lên.


Bọn họ không giống một kẻ ngốc, càng không thể là kẻ ngốc, đương nhiên không thể đợi đến khi người ta đâm dao găm vào ngực mình rồi mới hối hận thì đã muộn rồi. Cảnh tượng trước mặt này này đủ để khiến ba người họ “thức tỉnh”.


Trước đó, sau khi Tô Bạch kể lại câu chuyện của chính mình, về việc hắn sống sót khỏi thế giới chuyện xưa kia ra sao, Mập Mạp từng là người đầu tiên lên tiếng nhắc nhở, khuyên nhủ Tô Bạch đừng tiếp tục lĩnh hội cái gọi là nhân quả, cẩn thận đừng đem mình vào chỗ chết. Trước đó khi cùng nhau đến Tần Hoàng Đảo, Tô Bạch và Mập Mạp cũng nói với nhau về nhân quả. Khi đó, Mập Mạp coi nhân quả như một loài dã thú đáng sợ, thể hiện rằng anh không có can đảm để đối mặt với nó.


Nhưng lúc này, lừa quỷ đấy à?


Không tìm hiểu về nhân quả, thế mà bây giờ còn bị dọa tới mức hóa điên như thế sao?


Anh đó, trước đấy còn lời thề son sắt khuyên nhủ chúng tôi tuyệt đối đừng lĩnh hội nhân quả, kẻo sẽ dẫn đến đại họa, thế mà lại ở sau lưng chúng tôi một mình lĩnh hội đến cao hứng bừng bừng, không cho chúng tôi biết.


Tô Bạch đã tự mình chứng kiến từng cảnh tượng trước khi Lan Lâm tự sát. Người phụ nữ đó, ỷ vào nhân quả, tính toán Yến Hồi Hồng, Phích Lâu và cả Tô Bạch. Theo quan điểm của cô ta lúc đó, thế giới này chỉ là những sự việc đã được quy định sẵn và không đổi theo nhân quả. Ngay cả Yến Hồi Hồng và Phích Lâu là những thính giả cùng nhóm với cô ta, mối quan hệ của cả ba vẫn luôn vô cùng tốt. Thế nhưng cô ta nên hố như thế nào thì sẽ hố như thế, bởi vì để thông suốt những nhân quả mà cô ta đã nhìn thấy.


Cũng tương tự như thế, Tô Bạch cũng có thể xác định, Hòa Thượng và Gia Thố chắc hẳn cũng biết những người tự nhân là nắm giữ nhân quả điên cuồng tới mức nào. Không nói tới những người "bạn thính giả" bên cạnh mà thậm chí là cha mẹ và con cái, bọn họ cũng có thể hố. Ví dụ như bọn họ “thấy” rõ, nhưng lại không thể cứu con mình, nếu không sau này sẽ dính líu tới nhiều đại nạn, thế nên bọn họ cứ trơ mắt đứng nhìn con trai mình ở cách đó mấy mét bị một chiếc xe lao nhanh tông phải, rồi chết đi.


Thực ra, vào lúc đó, thậm chí họ còn không cần dùng đến sức mạnh của thính giả, cũng không cần phải lo lắng về việc biến con trai mình thành thính giả. Họ chỉ cần đưa tay ra như một người cha bình thường, nắm lấy tay đứa con đang chạy lung tung của mình, dặn dò một câu băng qua đường cẩn thận thì con trai họ sẽ không chết.


Loại chuyện này chính là buồn cười như thế, cũng chính là hoang đường như vậy.


Mập Mạp xoay người lại, chắc chắn bây giờ tinh thần của anh ta không quá tốt, thế nhưng anh ta cũng phát hiện ra ánh mắt của Tô Bạch, Hòa Thượng và Gia Thố khi nhìn mình đã hoàn toàn thay đổi. Đây cũng là bởi vì bọn họ không có ý định che giấu suy nghĩ trong lòng mình, bởi vì tất cả mọi người đều là nhân tinh, Mập Mạp cũng biết những người này không thể không nhận ra rốt cuộc trên người anh ta đã xảy ra chuyện gì sau những hành động mà anh ta đã làm.


Nếu ngay cả một việc như thế mà bọn họ cũng không nhận ra, thì ba người này cũng không xứng sống chung dưới một mái nhà với mình.


Tô Bạch thở dài, tiến lên trước, trước tiên kiểm tra các thiết bị của kho đông lạnh. Hắn phát hiện cơ bản các bộ phận đều đã bị rỉ sét do thời gian dài không được tu sửa. Cửa sắt lớn có thể mở bằng nút bấm, nhưng bây giờ chắc chắn rằng viện nghiên cứu không thể phát điện. Hơn nữa, ngay cả khi có điện, có lẽ nút bấm cũng đã hỏng rồi.


Hai tay nắm chặt lấy một bên cửa sắt, Tô Bạch bắt đầu dùng sức. Cánh cửa chậm rãi chuyển động, nhích từng chút một, phát ra tiếng kêu cọt kẹt chói tai.


Gia Thố cũng bước tới, hai tay nắm lấy bên còn lại của cánh cửa, bắt đầu dùng sức cùng với Tô Bạch.


Hòa Thượng đứng bên cạnh Mập Mạp, cất tiếng hỏi:


- Có cần bần tăng giúp anh trị thương không?


Mập Mạp lắc đầu, lấy mấy viên thuốc cho vào miệng rồi nuốt xuống. Dáng vẻ này của anh ta rõ ràng là muốn bỏ qua mọi chuyện trước, hiện tại tất cả mọi người nhận nhiệm vụ hiện thực, vậy thì hoàn thành xong nhiệm vụ trước rồi nói.


Còn về sau này, trong lòng Mập Mạp hiểu rõ, tất nhiên mọi người có thể tiếp tục cùng nhau ăn uống trong nhà lão Phương, cùng nhau xem tivi, đánh bài, uống trà. Thế nhưng việc cùng nhau ra ngoài làm gì đó như thế này thì chắc chắn sẽ khó tái hiện, ít nhất thì nếu Mập Mạp anh ta muốn tham gia thì sẽ rất khó.


Mối quan hệ giữa mọi người, xuất phát điểm đều là cùng nhảy múa trên mũi dao lợi ích, duy trì sự “thân thiết” ở ngoài mặt. Bây giờ, anh ta đã giác ngộ được nhân quả, khác hẳn mọi người, có trời mới biết lúc nào anh ta bỗng dưng nổi điên và giết hết tất cả.


Hơn nữa, Mập Mạp cũng hiểu rằng, kiểu “điên” này thực sự khó lường và khiến những thính giả khác cảm thấy khó chịu hơn cả chứng bệnh tâm thần của Tô Bạch.


Hòa Thượng từng nói, trừ khi cần thiết, nếu không sau này cố gắng đừng động tới chuyện liên quan tới Tô Bạch. Thật sự phong cách có đôi khi đột nhiên lật bàn của Tô Bạch khiến Hòa Thượng không thích ứng được. Thế nhưng chỉ cần bạn không cố ý lừa gạt hắn, kích thích hắn, cố ý tính toán với hắn, thì Tô Bạch sẽ không phát bệnh nói muốn cùng bạn không chết không thôi, cùng lắm thì hắn sẽ tự đi tìm đường chết, mà không phải phát rồ kéo lấy mọi người cùng nhau xuống địa ngục.


Chương 661

Bình Luận (0)
Comment