Chương 660
Nỗi Sợ Hãi Lớn 2
“Bốp!”
Mập Mạp thô bạo tát mình một cái, khóe miệng lập tức nứt ra, máu tươi cũng chảy ra để lại một vệt xanh đen trên má trái của anh ta. Hiển nhiên cái tát này của Mập Mạp là đánh thật, chứ không phải chỉ làm dáng cho người ta thấy.
- Cộp!
Mập Mạp quỳ xuống trước cổng sắt.
Một Trương Bát Nhất am hiểu giả heo ăn thịt hổ, đâm sau lưng người ta, đồng thời cũng rất am hiểu các thủ đoạn phúc hắc tàn nhẫn, vào lúc này lại sợ hãi đến mức quỳ xuống.
- Ông trời trên cao, Trương Bát Nhất bất tài xin quỳ xuống đây để tạ tội!
Một thanh kiếm gỗ từ ống tay áo của Mập Mạp bay ra ngoài, thanh kiếm cắm thẳng vào cánh tay trái của anh ta khiến máu tươi chảy ồ ạt.
- Tam Thanh trên cao, truyền nhân Trương Bát Nhất bất tài xin tạ tội ở nơi này!
Thanh kiếm gỗ lại bay lên, xuyên qua máu thịt ở cánh tay phải của Mập Mạp.
- Tổ tiên ở trên cao, con cháu Trương Bát Nhất bất tài xin tạ tội ở nơi này!
Thanh kiếm gỗ xoay một vòng, sau đó xuyên qua bụng dưới của Mập Mạp.
Mặc dù ba kiếm này không đến mức khiến Mập Mạp tử vong, thậm chí cũng không làm cho Mập Mạp bị tổn hại nhiều theo đúng nghĩa đen, nhưng đau đớn này là có thật.
Thế nhưng ngay sau đó chuyện khiến cho Tô Bạch, Hòa Thượng và Gia Thố đều phải hít vào một hơi lạnh đã xảy ra.
Mập Mạp thế mà đánh mạnh vào đỉnh đầu của mình, một làn khói xanh bay lên từ trên đầu Mập Mạp, sau đó tan thành mây khói, khí tức trên người Mập Mạp cũng trở nên uể oải.
- Lúc này Trương Bát Nhất tôi sẽ tự đoạn ba tấc tinh hồn ở đây, đều bù cho lời nói vô lễ của mình, sau khi ra ngoài, Trương Bát Nhất sẽ vì các chư vị làm đạo tràng bảy ngày, thay chư vị cầu phúc tiêu tai cho những người không thể đến hoàng tuyền đầu thai.
Sau khi nói xong, Mập Mạp trịnh trọng dập đầu ba cái trước cửa sát, từng tiếng giòn vang!
Bên trong cửa sắt là gì? Khi phát hiện ra đây là một cái tủ đông cực lớn thì mọi chuyện đã rõ ràng, người Nhật xây dựng viện nghiên cứu ở đây và sử dụng xác chết của những người Trung Quốc, mà những người đồng bào này bị đám quỷ Nhật tàn sát giết hại tại chỗ sau khi bọn chúng tiến vào Nam Kinh.
Đây là hi sinh vì nước, đây là sỉ nhục, cho dù trải qua hơn 60 năm vẫn như cũ là vết sẹo máu me đầm đìa trong lòng mỗi người Trung Quốc.
Bản tính của Mập Mạp là thích ba hoa, trên thực tế anh ta không nghĩ tới chuyện phía sau cánh cổng sắt là thứ gì. Cho đến khi nhận ra thì anh ta cũng đã nói ra mấy lời trêu đùa đó, thế nên đương nhiên phải tạ tội.
Trong vòng tròn thính giả không ai là hạng người thuần lương cả, giết người, hố người, ở trong thế giới chuyện xưa, mấy chuyện táng tận lương tâm kia, ai cũng từng làm cả, dưới mông mỗi người đều chẳng sạch sẽ gì. Thế nhưng có một số việc thật sự không thể đùa được, đó chính là ranh giới cuối cùng!
Chẳng qua điều khiến Tô Bạch cảm thấy bất ngờ chính là, khi Mập Mạp quỳ xuống nhận sai, Tô Bạch cảm thấy mọi thứ đã xong hết rồi. Việc Mập Mạp "ba đao sáu động" để bồi tội, Tô Bạch cũng cảm thấy Mập Mạp làm thế là vì vô tình làm nhục người thân của anh ta, những người đã chết ở Nam Kinh khi ấy. Thế nhưng bây giờ Mập Mạp còn tự đoạn ba tấc hồn mạch của mình, đồng nghĩa với việc tự phế đi ba mươi phần trăm thực lực của bản thân, điều này dưới góc nhìn của Tô Bạch, thật sự là có hơi làm quá.
Đối với thứ ở phía sau cánh cửa sắt này, trong lòng Tô Bạch cảm thấy vừa nặng nề vừa bi thương, trong lòng Hòa Thượng cũng cảm thấy như thế. Thế nhưng Mập Mạp hoàn toàn không cần thiết làm như vậy, cũng không cần tàn nhẫn với chính mình đến thế.
Nói một câu đại nghịch bất đạo, với tu vi hiện giờ của Mập Mạp thì cho dù mấy thi thể lạnh lẽo phía sau cánh cửa sắt này có linh thiêng đến tìm Mập Mạp báo thù, Mập Mạp sẽ sợ ư?
Thực lực là thứ gì chứ?
Là sinh mệnh của những thính giả, là thứ mà thính giả có thể không tiếc tất cả để theo đuổi, là kết quả khi thính giả giãy dụa trong cửu tử nhất sinh!
Thế mà Mập Mạp lại dứt khoát phế đi ba mươi phần trăm thực lực của mình để tạ tội, trả giá vì một câu nói đùa.
Tô Bạch híp mắt, Mập Mạp yêu nước như thế… thế nhưng sao hắn lại cảm thấy có gì đó là lạ.
Lúc này, Tô Bạch nhìn về phía Hòa Thượng đang đứng bên cạnh mình, phát hiện Hòa Thượng đang há miệng, nhưng không phát ra tiếng, chỉ dùng khẩu hình miệng để “nói ra” hai chữ. Hai chữ này, Tô Bạch xem hiểu.
- Nhân quả!
Cuối cùng Tô Bạch cũng hiểu được, cái tên Mập Mạp này trước đó vẫn luôn khuyên nhủ hắn không nên mù quáng tìm hiểu nhân quả để tránh bỏ mình, thế mà bản thân anh ta lại bắt đầu nghiên cứu về nhân quả từ sớm. Hơn nữa mức độ lĩnh ngộ của anh ta, có lẽ không thua kém gì hắn, thậm chí so với bản thân hắn càng thêm tịnh tiến hơn.
Thứ mà Mập Mạp thật sự sợ hãi chính là anh ta sợ câu nói đùa này của mình sẽ khiến bản thân anh ta phải dính hơn mười ngàn nhân quả. Bởi vì những thi thể của đồng bào anh ta đằng sau cánh cửa sắt này, đoán chừng khoảng hơn mười ngàn, vong hồn của bọn họ chiếm cứ nơi này, hồn thiêng của bọn họ cũng đang theo dõi nơi này. Hơn nữa hoàn cảnh lúc ấy là quốc chiến, những người này đại diện cho những người gặp nạn, là nước mắt và đau đớn của một quốc gia. Là một sự sỉ nhục và những giọt máu đã đổ xuống, bên trong còn liên quan tới vận mệnh đất nước!
Một câu nói đùa của bạn có thể mạo phạm tới những người đó, cho dù từng người hóa thành lệ quỷ đến tìm bạn, bạn không sợ bọn họ. Người nào tới thì diệt người đó, thế nhưng một khi dính dáng tới vận mệnh của đất nước, một khi đã dính dáng tới khí vận, giao chiến và trả thù đã không chỉ tồn tại ở phương diện lệ quỷ trả thù một đạo sĩ nữa rồi.
Mập Mạp sợ hãi, Mập Mạp luống cuống, thế nên mới không tiếc việc hủy hoại mình, phế bỏ thực lực của mình để cầu xin sự tha thứ. Ngược lại nếu như Mập Mạp không lĩnh hội nhân quả thì anh ta cơ bản không cần phải sợ, nhân quả chính là một vòng tròn. Nếu bạn ngoan ngoãn không giẫm vào cái vòng đó thì bạn chẳng sao cả, thế nhưng một khi bạn đã giẫm vào thì những thứ vốn dĩ không liên quan gì đến bạn, đột nhiên có thể đòi mạng của bạn!
Trong chốc lát, trong đầu Tô Bạch đột nhiên xuất hiện hình ảnh Lan Lâm điên cuồng trước mặt hắn, cô ta sợ hãi cuồng loạn rồi cuối cùng tự sát. Một người phụ nữ quyền lực như vậy, một người phụ nữ ưu tú có thể áp đảo Yến Hồi Hồng và Phích Lâu, thế nhưng sau cùng khi đối mặt với nhân quả mà mình lĩnh hội lại không chịu được như thế.
Cảnh tượng đó giống y hệt như hiện tại Mập Mạp chảy máu, quỳ gối trước cánh cửa sắt.
Tô Bạch đột nhiên phát hiện từ sâu trong lòng hắn có một sự sợ hãi.
Đây là e ngại,
Tô Bạch có chút hoảng hốt cúi đầu, không tự chủ được thở hổn hển.
Thì ra,
Chính mình cũng có cảm xúc sợ hãi ư?