Chương 659
Nỗi Sợ Hãi Lớn 1
Thật ra thì điều này rất dễ xác nhận, trước đó khi mọi người vừa mới vào đã gặp phải cấp bậc quỷ đả tường, nếu không phải đang bị thao túng bởi một ý chí tuyệt đối thì không thể tạo thành, đây là bằng chứng cho thấy vật kia vẫn còn lưu lại tại viện nghiên cứu này!
Hòa Thượng không tin bởi vì khi đó người Nhật Bản niêm phong viện nghiên cứu này, cho nên nó không ra được, chắc chắn còn có những nguyên nhân khác vẫn luôn ngăn cản thứ đó.
- Chẳng lẽ do Trung Sơn tiên sinh kia trấn áp nó sao? - Mập Mạp ở bên cạnh lên tiếng suy đoán, thế nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, đưa mắt nhìn Tô Bạch.
- Đại Bạch, lúc trước sau khi Nhật Bản chiếm đóng Nam Kinh thì lăng Trung Sơn đã từng bị phá đúng không?
Hiển nhiên môn lịch sử của Mập Mạp không được tốt cho lắm.
Tô Bạch lắc đầu.
- Khi ấy, bởi vì muốn lôi kéo lòng người thế nên người Nhật Bản đã không động vào lăng Trung Sơn, cho dù khi người Nhật Bản tấn công Nam Kinh, lăng Trung Sơn cũng chỉ hư hại một chút chứ không hoàn toàn bị chôn vùi.
- Cho nên Lăng Trung Sơn vẫn luôn ở đó? - Mập Mạp lên tiếng suy đoán.
- Chẳng lẽ từ nơi sâu xa thật sự có cái gọi là khí vận, để ngài Trung Sơn trấn áp những kẻ ở chỗ này, khiến chúng không để đi ra?
Câu chuyện về khí vận vốn dĩ rất huyễn hoặc khó hiểu, có đôi khi nó rất có tác dụng, có đôi khi lại rất không dùng được, ví như ngài Trung Sơn thực sự có khả năng kinh khủng đó thì Nhật Bản nhỏ bé sẽ không thể nào đánh vào thành phố Nam Kinh được. Nhưng cũng không thể nói rằng lăng Trung Sơn không có sức mạnh gì, ít nhất người bình thường có thể cảm nhận được áp lực uy nghiêm và mạnh mẽ khi đến gần lăng Trung Sơn.
Mà Tô Bạch và những thính giả khác có cấp độ sinh mệnh cao hơn người thường, trên phương diện khí thế còn nhạy cảm hơn người thường rất nhiều. Sau khi họ đến đây đều cảm thấy một loại áp lực cực lớn ở trên người mình tới từ nơi sâu xa, như thể có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ.
Tô Bạch tin rằng cảm giác này cũng được tìm thấy trong những nhà tưởng niệm Châu Ân Lai, Hoài An. Những vĩ nhân này đã để lại những dấu ấn sâu đậm của mình trong lịch sử cận đại Trung Quốc. Đương nhiên là sau khi họ chết việc hương khói của họ cũng không đơn giản như thế.
Loại khí thế này có thể trấn áp cô hồn dã quỷ ở bốn phía xung quanh, nhưng nó đủ để trấn áp một thằng cha mạnh mẽ như thế ư?
Chẳng qua trong lòng Tô Bạch nhanh chóng bác bỏ chuyện này, nếu như nó thật sự hữu dụng, như vậy lần sau tiến vào trong thế giới chuyện xưa, hắn sẽ trở thành một thính giả cõng tượng vĩ nhân trên lưng như Tôn Trung Sơn, hơn nữa còn cầm theo sách đỏ hát vang nhạc đỏ, còn cần đến pháp khí làm gì?
Lúc này Gia Thố lên tiếng bổ sung.
- Có lẽ nguyên nhân không phải do Trung Sơn tiên sinh đâu, tuy lăng Trung Sơn ngưng tụ hạo nhiên chính khí, kèm theo vận nước của thủ đô thứ hai Nam Kinh, việc trấn áp Si Mị Võng Lượng không thành vấn đề gì, thế nhưng trấn áp Vampire?
- Lăng Trung Sơn không phải thánh đường, cũng không có thập tự giá gì đó, Vampire không phải thuộc về một loại sinh vật như quỷ hồn và vong linh. Hơn nữa nếu như lăng Trung Sơn thật sự có thể trấn áp Vampire thì e rằng bây giờ Tô Bạch đã nằm trên đất không thể động đậy, làm gì còn có thể đứng đây mà phân tích? Lui một vạn bước để nói, bởi vì thực lực của Tô Bạch mạnh, cho nên không cảm nhận được loại trấn áp đó, như vậy người này thì sao?
Gia Thố chỉ vào Ninh Thành.
- Một Vampire nhỏ yếu như anh ta ở chỗ này cũng không cảm thấy khó chịu gì. Thế nên việc thứ kia vẫn luôn ở lại đây cũng không liên quan gì tới việc lăng Trung Sơn ở phía trên, ít nhất là không liên quan trực tiếp, chắc chắn còn có những nguyên nhân khác cho nên nó mới không đi được.
- Được rồi, dù sao thì thứ kia vẫn còn ở trong viện nghiên cứu này, cho dù thế nào thì chúng ta cũng phải đối mặt với nó thôi. - Mập Mạp cười.
- Hòa Thượng, anh cũng mệt rồi, tiếp theo để tôi dẫn đường đi. Có trời mới biết ở đây có bao nhiêu quỷ đả tường. Nếu như bên cạnh Bàn gia tôi cũng có cả chục nghìn vong hồn có thể mượn dùng, Bàn gia nhất định sẽ bố trí trăm nghìn lần mới đã nghiền.
- A Di Đà Phật, thật hy vọng vị kia không nhàm chán như anh.
- Nếu như vật kia thật sự có thú vui tà ác như tên Mập Mạp này thì mọi người dứt khoát không chơi nữa. Dùng nửa năm hay một năm để đấu với quỷ đả tường ở trong đây, chẳng bằng trực tiếp tiến lên phía trước, dứt khoát dùng biện pháp của Ninh Thành. Sau khi cho nổ, dù cho không thể giết chết nó cũng có thể khiến cho phía dưới nổ sập, đến lúc đấy nói nó đi ra, bốn người chúng ta cùng nhau tiến lên là được.
Mập Mạp lại mở thiên nhãn, sau đó tỏ ý bảo mọi người đi theo mình.
Cũng may là vị kia không nhàm chán như Mập Mạp, trong suốt đường đi xuống, họ không đụng phải bất kỳ quỷ đả tường nào nữa.
Phía trước xuất hiện một cánh cổng sắt khổng lồ, bên phải cổng sắt là ngõ cụt, bên trái là lối đi, mặt đất chỗ lối đi có một vài đường ray. Hai cánh cổng sắt này thực sự rất lớn, chiếm khá nhiều diện tích. Nếu so ra thì còn lớn hơn cổng của các nhà xưởng thông thường rất nhiều.
Mập Mạp đi đằng trước, đưa tay sờ mấy thứ trên cửa sắt, trên đó có nút bấm và thiết bị điều khiển, anh ta không nhịn được lên tiếng cảm thán:
- Một cái tủ lạnh lớn như vậy thì có thể đựng được bao nhiêu que kem nhỉ?
- Tủ lạnh? - Hòa Thượng nghe xong tiến lại, giống như nghĩ tới cái gì, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Vẻ mặt Tô Bạch cũng trầm xuống, hiển nhiên hắn cũng nghĩ đến đây là thứ gì.
Cả người Ninh Thành run lên, một Vampire lạnh lùng đã thật sự rơi nước mắt vào lúc này. Thật ra Tô Bạch cũng đã đoán được phần nào nguyên nhân khiến anh ta khăng khăng muốn đi xuống và tới đây, là vì cái tủ lạnh trong miệng Mập Mạp.
Hòa Thượng và Tô Bạch đều trầm mặc, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, còn Gia Thố lại có vẻ hơi dửng dưng, Ninh Thành thì mặt mũi đầy nước mắt, bởi vì bọn họ ý thức được thứ đằng sau cánh cửa là gì.
Mà hiển nhiên lúc này Mập Mạp cũng đã ý thức được, tay anh ta đang run lẩy bẩy. Không, phải nói chính xác là lúc này cả người Mập Mạp đang run rẩy, mỡ trên người anh ta cũng run lên.
Đây không phải đang diễn trò, cũng không phải cố làm ra vẻ huyền bí, cũng không phải nói đùa mà bởi vì Mập Mạp sợ, anh ta sợ, anh ta thật sự sợ hãi.
Con mẹ nó, tại sao trước đó mình lại không nghĩ tới việc bản thân sẽ phải đối mặt với thứ gì, tại sao mình lại có thể tùy tiện nói ra mấy câu đùa giỡn như thế chứ!