Chương 675
Lam Khả Nhi 1
Tô Bạch nhớ đến một bộ phim “Thiên tướng hùng binh” do Thành Long đóng chính mà mình xem ở rạp chiếu phim vào mấy năm trước. Bộ phim đó quả thực chỉ là phim tuyên truyền chính trị từ đầu đến cuối. Từ lời thoại đầu tiên cho đến lời thoại cuối cùng trong vai diễn của Thành Long có thể dịch ngắn gọn thành: Hòa hợp dân tộc.
- Xin lỗi cậu. Ở đây không thể hút thuốc. - Một cô lao công đi đến chỗ Tô Bạch rồi nhắc nhở.
- Tôi không hút thuốc. - Tô Bạch đáp.
- Vậy chỗ tàn thuốc dưới chân cậu thì sao? - Cô lao công thở dài, sau đó dọn dẹp sạch chỗ tàn thuốc đó. Hiển nhiên là bà ta nghĩ Tô Bạch là kẻ dám làm mà không dám nhận.
Tô Bạch cười cười. Ai biết được hắn lại vô tình đứng đúng chỗ có tàn thuốc đâu.
Tô Bạch kiểm tra thời gian. Cũng sắp đến giờ đến cổng soát vé. Cách đó không xa, Hòa Thượng và Gia Thố cũng đang vừa nói chuyện, vừa bước lại đây. Tô Bạch gật đầu với hai người họ. Sau đó cả ba cùng đi đến cổng soát vé.
Đến cổng soát vé chỉ cần đi bộ một đoạn. Nhưng lúc này nhà ga đông người, hơn nữa còn phải đi cầu thang, nhìn qua có vẻ khá chen chúc.
Ở trước mặt Tô Bạch có một cô gái mặc một chiếc quần bò màu xanh da trời cùng áo khoác lông vũ màu trắng. Cô gái này rất cao, chân cũng rất dài. Tay cô ta đang kéo một chiếc vali màu tím.
Bởi vì rất đông người, khi cô ta đang bước đi thì vô tình làm rơi cuốn sách đang kẹp ở nách xuống.
Tô Bạch ngồi xổm xuống, sau đó nhặt cuốn sách lên. Đây là một cuốn sách tiếng Anh, có tựa đề là Bá tước Monte Cristo.
- Cám ơn anh.
Cô gái cầm lấy cuốn sách mà Tô Bạch đưa, sau đó xoay người, xách vali đi xuống bậc thang. Trông cô ta thật sự đúng với hình tượng một nữ hán tử mạnh mẽ.
Tô Bạch cũng không tận dụng cơ hội bước lên giúp đỡ cô ta. Hắn đứng tại chỗ, chờ Hòa Thượng và Gia Thố bước tới rồi cùng nhau bước xuống cầu thang.
Sau khi vào trong toa xe, vé của ba người liền kề nhau, nhưng Hòa Thượng và Gia Thố ngồi ở bên trái, còn Tô Bạch ngồi ở phía bên kia cách hai người kia một lối đi. Khi Tô Bạch ngồi xuống, bên cạnh hắn bỗng nhiên phát ra một giọng nói:
- Thật là trùng hợp…
Hóa ra cô gái lúc này đang ngồi cạnh hắn là cô gái mà Tô Bạch nhặt sách giúp lúc trước.
Cô gái cười rất ngọt ngào. Cô ta có hai chiếc lúm đồng tiền xinh xắn, đáng yêu. Đặc biệt là trên người cô ta có một năng lượng tích cực, làm người khác nhìn vào lập tức thấy rất thoải mái.
Tô Bạch gật đầu, nhưng cũng không nói gì. Sau khi ngồi xuống chỗ, hắn lập tức nhắm mắt, chuẩn bị ngủ.
Hòa Thượng và Gia Thố vẫn tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện. Xem ra hai người này càng nói càng hăng. Bình thường đều như mấy người kiệm lời mà lúc này vẫn nói mãi không hết chuyện.
Cô gái bên cạnh Tô Bạch vẫn đang đọc sách. Tô Bạch phát hiện, hóa ra cô ta đọc sách thật sự, chứ không phải lấy quyển sách này làm đồ trang trí sống ảo. Hơn nữa, có vẻ cô ta đang đọc sách một cách vô cùng thích thú.
Nhân viên trên tàu bước đến, hỏi hành khách xem có cần đồ ăn thức uống gì không. Tô Bạch nhanh chóng mở mắt ra.
- Một chai nước khoáng, cám ơn. - Tô Bạch nói.
- Tôi cũng muốn một chai nước khoáng. - Cô gái kia cũng nói.
- Vâng. - Nhân viên lập tức đưa đến hai chai nước khoáng.
Tô Bạch vô thức vươn tay để lấy ví tiền. Nhưng lúc này hắn mới nhớ ra mình không mang theo tiền. Bình thường đều là Mập Mạp thanh toán hóa đơn cho hắn. Nên Tô Bạch đành định quay sang Hòa Thượng và Gia Thố vay tiền.
Cô gái kia bèn lấy tiền ra, nói:
- Để tôi trả tiền cho hai chai nước này.
Người nhân viên trên tàu nhìn Tô Bạch đầy ẩn ý. Có lẽ cô ta nghĩ Tô Bạch đang cố làm trò để cô gái kia mời nước mà thôi. Một tên đàn ông mà tiền mua một chai nước cũng không có. Dù bộ dạng bên ngoài có đẹp thế nào thì cũng không đáng coi trọng.
- Cám ơn.
Tô Bạch vặn nắp chai, uống một ngụm nước. Nói thật, Tô Bạch cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Đặc biệt là động tác cho tay vào túi định lấy ví mà lại không lấy ra, giống như thể hắn sợ phải trả tiền cho cả cô gái bên cạnh vậy.
Về việc cô gái bên cạnh có nghĩ như vậy hay không, Tô Bạch cũng không biết. Nhưng có vẻ cô ta cũng chỉ coi đây là một việc vặt vãnh, không đáng để ý.
- Họ đang nói bằng ngôn ngữ gì vậy? Lúc đầu còn tưởng là tiếng Tây Tạng, nhưng nghe kĩ thì hình như cũng không phải. - Cô gái nói. Vừa như tự lẩm bẩm, lại vừa giống như đang hỏi Tô Bạch.
Những người mà cô gái này nhắc tới tất nhiên là Hòa Thượng và Gia Thố đang ngồi gần Tô Bạch. Tô Bạch tất nhiên biết hai người này đang bàn luận chuyện gì. Nếu hai người này dùng tiếng phổ thông, chắc chắn những hành khách khác sẽ nhìn hai người họ như hai tên dở hơi.
- Là tiếng Phạn. - Tô Bạch nói.
- Tiếng Phạn sao? - Trông cô gái có vẻ vô cùng kinh ngạc. - Lợi hại quá vậy. Hai người Hòa Thượng ở bên đó có thể nói tiếng Phạn sao?
Tiếng Phạn là một trong hai mươi hai ngôn ngữ chính thức theo luật định ở Ấn Độ ngày nay. Nhưng nó không còn là ngôn ngữ dùng để trao đổi hàng ngày nữa. Vào năm 2001, chỉ còn có mười bốn nghìn người thông thạo ngôn ngữ này. Đây cũng là ngôn ngữ được sử dụng ít nhất trong các tin tức chính thức của Ấn Độ. Nói một cách nghiêm khắc, tiếng Phạn giống như tiếng Latinh và tiếng Trung cổ, dường như đã trở thành một hóa thạch sống trong ngành nghiên cứu ngôn ngữ học.
Cho nên cô gái này mới ngạc nhiên như vậy khi biết Hòa Thượng và Gia Thố đang nói chuyện với nhau bằng tiếng Phạn.
Như thể nhận ra ánh mắt của Tô Bạch đang nhìn, Hòa Thượng quay đầu, cười nhẹ với Tô Bạch. Sau đó anh ta lại quay lại thảo luận với Gia Thố. Hai người còn lấy ra một tấm bản đồ, không biết là mua được ở đâu, sau đó đối chiếu với bản đồ trên điện thoại mà tiếp tục phân tích.
Nhìn thấy cảnh đó, Tô Bạch cũng có chút nhức đầu. Nếu hai người này đang tự suy đoán xem truyền thuyết Phật giáo nào là thật, vậy nhất định sau đó hai người họ sẽ lôi kéo cả Tô Bạch để cùng nhau đi tìm hiểu. Dù sao hắn còn nợ hai người này rất nhiều, cũng phải đền đáp lại.
- Anh đi cùng bọn họ phải không? - Con gái nhìn Tô Bạch, hỏi.
- Đúng, chúng tôi đi cùng nhau.
- Vậy anh cũng biết tiếng Phạn sao?
- Tôi không biết. - Tô Bạch nói thật.
Con gái có vẻ hơi thất vọng.
- Vậy anh có thể cho tôi xin Wechat của hai người đó được không? Sau này tôi muốn hỏi họ vài chuyện liên quan đến tiếng Phạn. Xin lỗi nếu tôi hỏi đường đột quá. Vì tôi là người học chuyên ngành ngôn ngữ.
- Không sao đâu. - Tô Bạch cười nói. Dù sao thì Tô Bạch cũng đã qua cái tuổi mà nhìn thấy một cô gái xinh đẹp thì lập tức nghĩ cách để cô ấy trở thành của mình.