Chương 681
Thiêu Đốt! 2
Khi Hòa Thượng nói xong những lời này, lại ho khan thật mạnh, gân xanh nổi lên trên trán của anh ta, thấp thoáng có màu đen sẫm đang lưu chuyển, đây là dấu hiệu sắp tẩu hỏa nhập ma, rõ ràng, cho dù Hòa Thượng đã tự móc hai mắt mình, nhưng cũng chỉ có thể chống đỡ được đến đây thôi.
Hòa Thượng đột nhiên đứng dậy, hai tay nắm bả vai của Tô Bạch, lúc này, anh ta đã điên lên rồi, tuy đôi mắt trống rỗng, nhưng Tô Bạch có thể cảm giác được Hòa Thượng đang nhìn chằm chằm vào mình một cách dữ tợn, lúc này, phỏng chừng trong lòng anh ta đã dâng lên suy nghĩ muốn giết chết Tô Bạch, và muốn giết Gia Thố mấy lần rồi.
“Chúng ta có thể chết, nhưng chúng ta không thể chết uất ức như vậy được, và chúng ta càng không thể làm súng cho người khác mà nội chiến, sau đó bị người khác chế giễu! Bây giờ đừng quan tâm đến tài khoản wechat đó nữa, đừng quan tâm âm mưu của người đó, cũng đừng nghĩ xem, rốt cuộc người đó muốn giết ai trong số ba người chúng ta! Bây giờ, việc chúng ta có thể làm, chính là không tiếc trả giá hết thảy để xông ra, chạy ra ngoài, rồi trở về nhà lão Phương. Trước bảo vệ cái mạng của mình đã, rồi mới có thể báo thù, có mạng thì mới có thể làm tất cả!
Gia Thố, bần tăng và cậu thiêu đốt thân pháp để kích thích tiềm lực bằng bí pháp, giúp Tô Bạch chạy ra ngoài!
Tô Bạch, nếu cậu còn có chút lương tâm, thì hãy mang cơ thể tàn tạ của tôi và Gia Thố trở về, đảm bảo chúng tôi không tắc thở trước khi thế giới chuyện xưa tiếp theo tới, chỉ cần cậu có thể làm được, thì sau khi vào thế giới chuyện xưa tiếp theo, ơn huệ mà cậu nợ chúng tôi trước đó đều sẽ xóa bỏ hết, mà bần tăng và Gia Thố hãy còn nợ cậu một ơn huệ.”
Nói xong, Hòa Thượng kêu lên một tiếng kỳ quái như phát điên, Phật quang trên người anh ta, hóa thành một ngọn lửa bùng cháy hừng hực, trong lúc nhất thời, hàng vạn hàng nghìn oan hồn ở xung quanh lập tức lùi lại. Rất dễ nhận thấy, bọn chúng thực sự không thể chịu đựng nổi khi bị ngọn lửa nhà Phật của Hòa Thượng thiêu đốt. Mà vẻ đau đớn trên gương mặt của Hòa Thượng cũng giảm đi rất nhiều. Rõ ràng, việc thiêu đốt cơ thể để kích thích tiềm lực bằng bí pháp, ngược lại, lại là một loại giải thoát vào lúc này, một loại cảm giác thật sảng khoái, bởi vì cảm giác bị áp chế đó thực sự quá đau khổ!
Gia Thố trừng mắt nhìn Tô Bạch, lập tức nắm sài đao một lần nữa, sài đao vẽ ra một đường vòng cung, rồi tự đâm vào cơ thể chính mình từ sau lưng, thân Phật và ma khu cùng xuất hiện, mỗi bên chiếm một nửa, lúc này Phật quang và khói ma cùng nhau bùng cháy.
“Chết cho bản tôn!”
Gia Thố giống như dã thú, hai tay không ngừng vung vẩy, những ngọn lửa do Phật quang và khói ma bùng cháy tạo ra, lại khai phá một khu vực chân không cùng với Hòa Thượng.
Lúc này, trong lòng Tô Bạch không hề có một chút cảm động nào về hành động thề sống chết bảo vệ hắn rời đi của Gia Thố và Hòa Thượng.
Bởi vì hắn cũng muốn thiêu đốt bản thân, cũng muốn kích thích tiềm lực, và cũng muốn trút hết mà không hề kiêng dè gì như vậy, hiện giờ hắn đã sắp bị ép phát điên luôn rồi.
Mà Hòa Thượng và Gia Thố, vừa đốt mình vừa thản nhiên cười to, rõ ràng là sảng khoái không chịu được, từ đây cũng đủ để thấy, sự kiềm chế và cơn điên cuồng bị kích thích trong nội tâm lúc trước đáng sợ bao nhiêu.
Hiện tại, toàn bộ gương mặt của Tô Bạch đều trở nên dữ tợn vì loại đau đớn này.
“Tại sao không phải là lão tử tự thiêu đốt, rồi ai đó trong các anh mang tôi về, mẹ kiếp, hai thằng đê tiện các anh, không đợi lão tử đồng ý mà đã tự thiêu trước rồi!”
“Bởi vì... cậu có kinh nghiệm với việc phát điên này rồi, còn chúng tôi thì không, ở trong hoàn cảnh này, cậu có thể chống đỡ lâu hơn chúng tôi!” Câu trả lời của Hòa Thượng truyền tới, sau đó hai người Gia Thố và anh ta cùng nhau mở đường về một hướng.
“Đúng!” Gia Thố phụ họa.
“...” Tô Bạch.
Hắn đột nhiên cảm thấy hai người này nói cũng thật có lý, mình hoàn toàn không có cách nào phản bác được.
Vũ trường ồn ào náo động, lại không có bao nhiêu người, dù sao thì hiện tại cũng vừa mới vào chiều, đối với câu lạc bộ đêm này mà nói, đây mới chỉ là tia nắng ban mai vừa mới hiện ra, còn lâu mới đến giờ tỉnh giấc.
Hiệu quả âm thanh ở đây rất tốt, DJ cũng tha hồ làm người kiểm soát, cho dù có thể nhìn thấy rõ ràng bề mặt rượu của chén rượu đặt trên bàn trà, bị chấn động đến nổi lên gợn sóng.
Một người đàn ông tóc vàng mặc tây trang màu đen, nghiêng người dựa vào sô pha bằng da thật, trong miệng ngậm một điếu xì gà. Anh ta rất đẹp trai, thuộc loại tuấn tú của người phương Tây, thậm chí, trong cách giơ tay nhấc chân, cũng đang chảy ra một loại khí chất quý tộc, đây không phải là loại khí chất của con cháu nhà giàu, cũng không phải là khí chất của các con em quan to, mà là một loại quý tộc được tích góp lại từ bao nhiêu thế hệ, đã sắp dung nhập vào trong huyết mạch.
Ở bên cạnh anh ta có hai vũ cơ đang hầu hạ, trông có vẻ rất ân cần, trong sàn nhảy này, dường như chỉ mở cho một mình anh ta, mà toàn bộ náo nhiệt ở nơi đây cũng chỉ vang lên vì anh ta mà thôi.
“Xin lỗi, tôi tới muộn.”
Người chưa thấy mà tiếng đã tới trước, một bóng người bắt đầu di chuyển tới từ một chỗ tối tăm ở sàn nhàn nhảy.
Người đàn ông phương Tây phất tay, nhạc dừng lại, DJ và mấy cô vũ cơ đó cùng toàn bộ bồi bàn đều lùi xuống, rất dễ nhận thấy, ở nơi này, cho dù là vũ cơ có hành vi phóng túng nhất hay là công chúa tiếp rượu, rõ ràng đều được “dạy dỗ có bài bản” như vậy.
Sau đó, điếu xì gà bị ném lên mặt đất, thảm trải sàn quý giá trên nền đất lập tức bị đốt ra một lỗ thủng, nhưng người đàn ông lại không để tâm.
“Anh tới quá muộn.” Người đàn ông nói một cách trách cứ.
“Có vài chuyện nên chậm trễ.”
Một bóng người chậm rãi phủ lên ghế sô pha, ngồi đối diện với người đàn ông phương Tây, bóng mờ dần dần phóng to rồi từ từ đậm lên, cuối cùng ngưng tụ ra hình dáng của một người đàn ông mày rậm mắt to. Người đàn ông này để râu quai nón, mặc áo may ô, chân đi bốt, phía trên giày còn có vết bùn lầy. Trên người anh ta cũng toát ra một loại khí tức của cỏ cây, một người như vậy, thật sự rất giống với kẻ thu phí bảo vệ ở những thị trấn thôn quê, hơn nữa, còn là một nhóm người làm ăn kém cỏi nhất trong đám thu phí bảo kê.
Charre không hề che dấu sự khinh bỉ của mình, anh ta nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ coi thường.
“Bản bá tước rất tò mò, hình như người Trung Quốc các anh đều có loại truyền thống này, rõ ràng thân phận vô cùng cao quý, lại càng thích ăn mặc giống y như một tên nô lệ cấp thấp nhất vậy, loại thú vui tệ hại như vậy, bản bá tước thật sự rất khó có thể hiểu được.”
Gương mặt của Charre rất anh tuấn, mũi diều hâu, trong đôi con ngươi hiện ra ánh sáng lạ thường, nếu bây giờ có người nào ở đây chụp một bức ảnh của anh ta, chắc hẳn có thể tìm kiếm một chút trong danh sách người thừa kế ở hoàng gia Anh Quốc, rất nhanh có thể tìm được thân phận và bức ảnh của anh ta.
Bởi vì anh ta xếp ở phía trước, đương nhiên, tuy rằng bây giờ nữ hoàng của đế quốc Anh, tuổi tác đã rất lớn rồi, nhưng cơ thể lại vẫn rất khỏe mạnh, khiến người thừa kế số một cho vị trí ngai vàng đã phải chịu khổ rất lâu, bây giờ bản thân ông ta đã tóc trắng xóa, nhưng mẹ mình thì vẫn còn gắng gượng sống tiếp, cho nên vẫn chỉ có thể tiếp tục gọi là hoàng tử.
“Rất xin lỗi, bá tước Charre, A Mục Lý tôi cũng không cho rằng mình là người Trung Quốc.”