Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 680 - Chương 680 Thiêu Đốt! 1

Chương 680

Thiêu Đốt! 1


Một tiếng Phật hiệu mang theo tiếng Phật mờ ảo, nhưng Phật quang lại không ngừng bị dồn nén, hoàn toàn không thể phóng ra được, Hòa Thượng đã tàn nhẫn móc hai mắt mình ra để cầu xin tâm hồn thanh tỉnh trong một chốc.


“Ha ha ha, Hòa Thượng chết tiệt nhà anh, con mẹ nó, cũng tàn nhẫn với mình thật đó!”


Tô Bạch bật cười ha ha, hai tay không kìm được mà co giật, mười ngón tay đã mọc ra mười móng cương thi sắc bén, cơ bắp cánh tay cũng đã bắt đầu khô héo và cứng ngắc.


Tiếng cười của Tô Bạch, vốn là một loại kinh ngạc cảm thán, nhưng bây giờ thoạt nhìn, lại như thể đối mặt với một đại cừu nhân đang buông lời chế nhạo mình, trên thực tế, loại dục vọng muốn giết người ở trong tim của hắn hiện tại, đã giống như một ngọn lửa lớn bùng cháy hừng hực, muốn áp chế, lại hoàn toàn không thể nào áp chế được.


Cũng như vậy, Tô Bạch biết rõ, Gia Thố cũng đang kiềm chế chính bản thân anh ta, không nhìn thấy anh ta đã liên tiếp mấy lần tập trung sát khí trên người mình rồi sau đó lại giải trừ đi hay sao.


Mẹ nó, hiện giờ hai người quả thực giống như hai thùng thuốc nổ, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, một khi bọn họ cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi nữa, vậy sẽ bị đám quỷ xung quanh này cuốn theo, hóa thành một thành viên trong vạn quỷ, đến lúc đó, cho dù là thính giả thì cũng vô dụng cả thôi, đã hoàn toàn phát điên, đã triệt để phát điên cả rồi.


Cũng may, trong lòng Tô Bạch vẫn còn một chút may mắn, bây giờ chỉ mong rằng Hòa Thượng đã hồi phục sự tỉnh táo ngắn ngủi, có thể nhân khoảng thời gian ngắn này mà nghĩ ra cách.


Gia Thố quỳ xuống, hai tay đè lên cổ mình, móng tay anh ta đã cắm phập vào trong máu thịt của mình, máu tươi ào ạt chảy ra, đôi môi mím chặt lại, nhắm mắt, cả người đều đang run rẩy.


Hòa Thượng đã hồi phục khả năng suy nghĩ lập tức bắt đầu nói: “Thứ nhất, đối phương không ra tay trên đoàn tàu, mà là chọn cố tình đưa chúng ta đến vùng thôn quê hoang vu này để ra tay, nếu đối phương thật sự là ma quỷ, vậy chắc chắn không có khả năng lòng dạ đàn bà như vậy. Cho nên, bần tăng nghi ngờ, phía sau màn có bàn tay của thính giả đang thao túng, anh ta muốn ba người chúng ta chết hết ở nơi này, nhưng thính giả đó, cũng không dám thương thiên hại lý giết người lung tung, cho nên chỉ có giới hạn trên ba người chúng ta.


Thứ hai, tuy rằng hiện tại không thể xác định được, nhưng nhân quả của việc đối phương ra tay, tám chín phần mười là rơi lên người Gia Thố, bây giờ có một lựa chọn, chính là Gia Thố chết trước, đối phương chắc chắn sẽ thu hồi vạn quỷ, còn tôi và Tô Bạch, anh ta sẽ không có lý do gì để tiếp tục ra tay với chúng tôi sau khi cậu chết, bằng không sẽ phải hứng chịu sự trừng phạt của Phát Thanh.”


Khi Hòa Thượng nói xong những lời này, ánh mắt nhìn về phía Gia Thố.


“Anh dám giết tôi!” Gia Thố lập tức gầm lên một tiếng giận dữ, một thân ma khu lại bùng lên lửa, sài đao (đao bổ củi) vung một đường, trực tiếp đặt lên vai của Hòa Thượng.


“Làm!”


Tô Bạch lập tức giơ miệng súng lên, nhắm thẳng vào đầu của Gia Thố.


Bây giờ ba người, Hòa Thượng đã tự móc hai mắt của mình để nhận lấy sự tỉnh táo trong phút chốc, mà Tô Bạch và Gia Thố, thì lại trực tiếp biến thành loại tính cách nóng nảy, kích động dễ nổi giận, cách hai người nói chuyện cũng đã sớm thay đổi!


Mũi sài đao của Gia Thố phóng ra sát khí, cắt qua cổ của Hòa Thượng, máu tươi cũng đã chảy ra, nhưng so với hai hàng lệ máu sau khi tự móc mắt mình ra của Hòa Thượng, thì vẫn không bằng.


Bàn tay của Gia Thố đang run rẩy, anh ta đang áp chế cơn giận trong lòng mình, cũng như đang áp chế thôi thúc muốn giết người, vừa rồi Hòa Thượng thực sự không hề nói muốn đối phó với mình, nhưng lại nói nếu mình chết trước thì đối phương sẽ rút tay, nên Gia Thố hiển nhiên sẽ liên tưởng đến việc hai người Tô Bạch và Hòa Thượng có khả năng sẽ ra tay với mình trước, và giết chết mình trước.


Nếu là bình thường, cho dù là vậy, Gia Thố cũng vẫn sẽ thản nhiên như thường, hoặc là chiến hoặc là lui, nhưng lúc này, anh ta rất khó mà nhịn được, chỉ riêng không trực tiếp chặt đầu của Hòa Thượng xuống, đã tính là vắt kiệt toàn bộ sức lực để áp chế bản thân rồi.


Tô Bạch phát ra một tiếng gào thét, hướng nòng súng xuống phía dưới, không còn nhằm vào Gia Thố nữa, mà mở to mồm thở hổn hển, hô: “Mẹ kiếp, chúng ta không thể tự giết lẫn nhau được, cho dù mục tiêu của thằng khốn nạn chết tiệt đó là ai, nếu chúng ta dựa vào việc tự giết lẫn nhau để tự bảo vệ mình, thì chẳng khác gì một thằng ngu cả!”


Lời thì nói như vậy, nhưng ngay khi Tô Bạch lại ngẩng đầu lên nhìn Gia Thố, huyết quang trong đôi mắt của hắn lại càng thêm nồng đậm hơn trước, trong đầu óc của hắn, thực ra đang không ngừng gào thét, giết Gia Thố đi, giết cậu ta thì sẽ không còn đau khổ nữa, giết Gia Thố đi, giết cậu ta thì mình có thể sống sót.


Giữa các thính giả, cho dù là giữa Tô Bạch, Hòa Thượng, Mập Mạp hay Gia Thố, khi liên quan đến lợi ích cơ bản, đặc biệt trong nguy cơ sinh tử như trước mắt này, thì chuyện đâm một nhát đao ở sau lưng, dao trắng tiến vào dao đỏ rút ra, lại có gì phải ngại?


Trời thấy thương thay, hiện tại Tô Bạch đang phải chịu đựng cơn đau đớn thế nào!


Gia Thố quát khẽ một tiếng, hạ sài đao xuống, chống mũi đao lên mặt đất.


“Giết tôi, được! Tôi có thể không phản kháng, bởi vì tôi biết hai người các anh liên thủ lại, tôi chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì cả, nhưng tôi chỉ muốn cầu xin hai người các anh hãy lập lời thề, Tô Bạch, hãy thề trên danh nghĩa huyết thống Vampire của cậu, còn Thất Luật, hãy thề với tâm Phật của anh. Sau khi tôi chết, nếu như các anh thoát khỏi vòng vây, nhất định phải bất chấp nhân quả của Phát Thanh, phải bất chấp toàn bộ trở ngại, giúp tôi giết chết tên đã bày cục hại chết tôi đó!”


Gia Thố buông lỏng tay, sài đào rơi xuống mặt đất, anh ta khụy một gối trên mặt đất, khi đầu gối đập xuống đất, đụng ra một cái hố nông.


“Muốn giết thì mau ra tay một chút, bản tọa sắp không nhịn được nữa rồi.”


Tô Bạch nghe vậy, đột nhiên lại giơ nòng súng lên, nhắm vào đầu Gia Thố.


“Vớ vẩn, Gia Thố, Tô Bạch, bây giờ cảm xúc của các cậu đã bị lửa nóng công tâm, hiện tại các cậu chính là một con dã thú phát điên. Nếu người mà đối phương muốn giết, không phải là Gia Thố cậu, mà là một trong hai người bần tăng và Tô Bạch thì sao, đối phương chỉ cố ý tăng thêm một người bạn là cậu, liệu có khả năng là đang cố ý, hy vọng được nhìn thấy trận nội chiến giữa chúng ta, nhìn thấy chúng ta tự giết chết người bên mình trước hay không?”


Chương 680

Bình Luận (0)
Comment