Chương 683
Oán Niệm Bên Dưới Tử Kim Sơn 2
Vốn dĩ sau khi giao dịch hoàn thành, Charre chắc hẳn sẽ lập tức trở về, anh ta là một thính giả phương Tây, dừng lại ở phương Đông một thời gian dài, suy cho cùng cũng là một chuyện rất không an toàn.
Chỉ có điều, anh ta thật sự có hơi tò mò.
Mà lòng tò mò sẽ hại chết con mèo.
Trên bầu trời Tử Kim Sơn có một tầng màu đen trôi nổi, bên dưới lại càng trông có vẻ rất áp lực, trên con đường cái sắp tiến vào núi, Charre lấy cây thập giá trên người xuống theo bản năng xuống, lúc này mới tiến vào trong.
Đợi sau khi tiến vào, anh ta mới gật đầu với vẻ có hơi đăm chiêu: “Đây là trận pháp che mắt của người phương Đông sao?”
Phía trước không xa có một cái cọc gỗ, mà trên cọc gỗ lại cột một cái đầu heo.
Không không không, đợi sau khi bước lại gần hơn một chút, anh ta mới nhìn thấy rõ ràng, đây không phải là đầu heo mà là đầu người, chỉ có điều người đó rất béo, hơn nữa anh ta chắc hẳn đã bị áp chế linh hồn, nhưng sẽ không có một chút nguy hiểm đến tính mạng nào cả. Hơn nữa bên cạnh anh ta còn có trận pháp phòng thủ, ngăn cản oán niệm xung quanh tới gần.
Phía trước cọc gỗ là một công trường đang thi công, chỉ có điều trên công trường trước mắt cắm đầy lá cờ lớn với hình thức quái dị, những oan hồn đang không ngừng kêu khóc ở trong đó. Bên dưới này, còn có không dưới tám nghìn oan hồn, oán khí của bọn họ bị cờ lớn hấp thụ, bắn về một phía khác.
“Ồ… lạy chúa trên cao, bọn họ đang muốn nguyền rủa ai vậy, nhiều oan hồn như vậy, bọn họ tìm được từ đâu ra thế?”
Bá tước Charre đột nhiên cảm thấy, loại thủ đoạn và cách thức này của người phương Đông, thật sự còn to lớn hơn và cao cấp hơn phía bên Tây mình nhiều, đương nhiên cũng càng điên cuồng hơn.
“Bá tước đại nhân, ngài không nên tới nơi này.” Bóng người của A Mục Lý xuất hiện phía sau người bá tước Charre.
“Đơn giản là tò mò, đơn giản là tò mò thôi.” Bá tước Charre vung tay, anh ta không tin đối phương sẽ vì chuyện này mà ra tay với mình: “Các anh đang nguyền rủa ai vậy?”
“Ngài nói sai rồi, bá tước đại nhân, chúng tôi không nguyền rủa ai cả, chúng tôi chỉ đang hóa giải oán niệm của tám nghìn oan hồn đã tích tụ nhiều năm dưới lòng đấy này, để giúp bọn họ được đầu thai làm người, bằng không mang theo oán niệm xuống hoàng tuyền, bọn họ chỉ có thể rơi vào con đường làm súc sinh. Ngã phật từ bi!”
Bá tước Charre bĩu môi, anh ta cũng không ngu, làm sao có thể không nhìn ra được đây là thế trận gì?
“Vậy oán niệm của bọn họ bị các anh cho tản đi nơi nào rồi?”
“Theo lý mà nói thì người mà bọn họ gặp được trước kia, người vừa mới gặp được, và mấy người cuối cùng gặp được, khí tức của bọn họ là thứ mà các oan hồn tiếp xúc và ghi nhớ cuối cùng, cũng sẽ tự nhiên trở thành đối tượng trút hết và làm tiêu tan oán niệm, hai, ba người hy sinh để giành lấy sinh mệnh mới cho tám nghìn oan hồn, Phật tổ cũng sẽ đồng ý thôi.”
“Hình như bản bá tước nghe nói, có một cao tăng ở Tây Tạng cũng là thính giả, nhưng không phải cùng một con đường với các anh.” Rõ ràng, bá tước Charre cũng đoán ra được gì đó.
“A di đà phật, xả thân vì nghĩa, được coi là ý nguyện vĩ đại của đệ tử Mật tông tôi, thiết nghĩ vị tăng nhân đồng môn đó cũng sẽ vui vẻ chịu đựng thôi.”
Nói thì rất dễ nghe, nhưng thực ra cũng xem là cam chịu.
Lúc này, Hòa Thượng và Gia Thố giống như hai ngọn lửa sáng rực nhất trong màn đêm, đang cùng nhau xua tan khói mù ở xung quanh!
Bọn họ thỏa sức, bọn họ phóng túng, hai vị cao tăng bình thường đều ra vẻ nghiêm túc, mà lúc này, người nào trông cũng giống như kẻ điên vừa mới được thả ra khỏi nhà tù, họ rống thật to, liên tiếp kêu gào, đồng thời, sát ý cũng bùng phát, ác ý tung hoành, đã không còn bao nhiêu tư thái của tăng nhân nhà Phật nữa, thật sự giống như ma vương lại giáng tới vậy.
Tô Bạch cắn răng đi theo phía sau, huyết thống cương thi và huyết thống Vampire không ngừng tiến hành thay thế nhau trên người hắn, thường cứ áp chế được một cái thì một cái khác lại đột nhiên chui ra. Hắn không cho phép bản năng huyết thống của mình chiếm giữ tâm trí của mình, bằng không hoặc là mình sẽ trở thành một Vampire chỉ biết tìm kiếm máu tươi rồi ra sức uống, hoặc là một cương thi chỉ biết giết người sống để hút dương khí.
Đến lúc này, thứ đợi mình chính là sự trừng phạt của Phát Thanh, có lẽ còn chưa đợi được đến thế giới chuyện xưa lần sau, thì một khi Phát Thanh tỏ ý nhiệm vụ đã được tuyên bố, vậy những thính giả xung quanh nhận được nhiệm vụ sẽ lập tức lũ lượt kéo tới, coi Tô Bạch hắn như miếng bánh thơm, để lấy lòng Phát Thanh, cày độ hảo cảm trước mặt nó.
Hơn nữa, cho dù bản thân Tô Bạch cũng không bằng lòng bản thân rơi vào tình cảnh làm một con dã thú mất đi bản thân mình, bằng không, thế này có khác quái gì với chết đi đâu?
Thậm chí, kiểu sống này còn chẳng bằng chết!
“Hai con lừa ngốc này, bây giờ lão tử thật sự muốn lôi di động ra quay lại bộ dáng của các anh hiện tại, xem xem sau này các anh còn không biết xấu hổ mà thể hiện trước mặt lão tử nữa hay không!”
Tô Bạch nói một cách dữ tợn, trong đôi mắt hắn lúc thì thanh tỉnh, lúc thì đục ngầu, rõ ràng, cho dù là đang cố chống cự loại đau đớn này, những cũng không thể kiên trì được quá lâu. Đây còn là dưới điều kiện tiên quyết Gia Thố và Hòa Thượng đốt cháy thân pháp của bản thân để giúp hắn thu hút phần lớn áp lực, mà hiện tại, Gia Thố và Hòa Thượng đã sắp thành đèn cạn dầu rồi.
Hai con hàng này có đức hạnh gì, thì Tô Bạch đều biết rõ, cho dù là Hòa Thượng hay là Gia Thố, đều sẽ không hoàn toàn đốt cháy bản thân để hiến dâng cho mình. Bọn họ chắc chắn vẫn sẽ giữ lại một hơi thở cho bản thân, mong rằng Tô Bạch có thể mang cơ thể tàn tạ còn nửa hơi thở của hai người bọn họ ra ngoài, bọn họ cũng không muốn chết, và tuyệt đối cũng sẽ không ngu xuẩn và ngay thẳng đến mức vất mạng mình vì Tô Bạch.
Đến lúc đó, Tô Bạch không chỉ phải một thân mình chạy trốn, mà còn phải khênh thêm hai thằng con ghẻ này nữa!
Đây là giao hẹn!
Cũng may, hắn phát hiện ra khu vực của những oan hồn này không thể di chuyển, ba người mình hiện tại đã thoát khỏi trung tâm oan hồn ban đầu, cách vị trí mép rìa cũng không đến nghìn mét nữa mà thôi.
Nếu là bình thường, Tô Bạch chỉ tung người nhảy mấy cái là đến nơi, nhưng lúc này, hắn đang ra sức áp chế huyết thống tạo phản trong cơ thể mình, ngay cả đi đường, và chạy nhanh cũng đều là lảo đà lảo đảo, hoàn toàn không dám giải phóng sức mạnh chân chính của mình, bằng không sẽ có khả năng không thể kiên trì nổi nửa giây.
“A di đà phật!”
Hòa Thượng niệm một tiếng Phật hiệu, rồi lập tức té ngã xuống mặt đất, toàn bộ cơ thể vô cùng suy yếu, vẻ mặt tái nhợt hệt như một trang giấy trắng, hô hấp cũng không thấy nổi, đương nhiên, trong cơ thể anh ta vẫn còn chút máu tàn, hiện tại Hòa Thượng này chắc chắn đang dùng Quy Tức công để nối mệnh cho mình.
“Mẹ nó!”
Tô Bạch chửi một tiếng, duỗi tay khênh cơ thể của Hòa Thượng lên vai trái của mình.
“Bản tôn, hết sức rồi!”
Gia Thố phát ra một tiếng thở dài, sài đào thân là vũ khí bản mệnh cũng dung nhập vào trong cơ thể của anh ta, cả người quỳ phục ở phía trước, hơi thở mong manh.
Khi Tô Bạch đi qua cũng vác cả Gia Thố lên, đặt lên một bên vai còn lại của mình.