Chương 684
Tới Đi, Gây Sát Thương Cho Nhau Đi 1
Áp lực của hai người trên cơ thể, khiến cho Tô Bạch chỉ cảm thấy cơ thể mình càng lúc càng nặng, hắn không thể khắc chế được, muốn giải phóng sức mạnh của mình, bằng không cả người mình đều sẽ sụp đổ mất. Nhưng trong lòng hắn càng hiểu rõ hơn, cùng lúc giải phóng sức mạnh của mình, cũng sẽ bao gồm cả việc giải phóng cảm xúc tiêu cực vô biên vô tận trong tim mình ra. Đến lúc đó, Hòa Thượng và Gia Thố chắc chắn cũng sẽ thành rau cải chôn ở nơi này, mà mình, thì sẽ biến thành dã thú bị oán niệm của oan hồn cuốn theo.
“Chống đỡ!”
“Chống đỡ!”
Trong lòng Tô Bạch hét lên với chính mình.
Lúc này, áo gió tự động hiện ra, nó xuất hiện trên người Tô Bạch, thế nhưng, đây cũng không phải do Tô Bạch triệu hồi, bởi vì lúc này hắn hoàn toàn không dám triệu hồi!
Pháp khí có linh hồn, áo gió lại càng là một vật cực có linh khí, tuy rằng trước khi Tô Bạch dung hợp với vũ khí bản mệnh đã xóa bỏ ý thức vốn có của áo gió, rồi hoàn toàn dung nhập nó vào trong cơ thể mình, nhưng hắn cũng không hề xóa đi linh hồn của áo gió. Lúc này, cho dù áo gió không có linh hồn, thì cuối cùng cũng không khống chế được nữa, nói cách khác, cũng không phải áo gió mất khống chế được, mà là cảm xúc và cả lý trí của bản thân Tô Bạch, đã hỗn loạn đến mức bắt đầu ra lệnh cho pháp khí trên người mình.
“Mẹ kiếp…”
Vậy mà áo gió lại cuốn theo Tô Bạch bắt đầu bay về phía sau, Tô Bạch nổi giận gầm lên một tiếng, một tay khảm sâu vào trong nền xi măng ở bên dưới thật chặt, dùng cách này để ngăn cản xu hướng suy tàn của mình.
Mà Gia Thố và Hòa Thượng thì lại rơi từ trên người Tô Bạch xuống.
Gương mặt của hắn đã biến thành màu đỏ gay, hắn ra sức lắc đầu, nhưng lại không biết, rốt cuộc trong đầu đang nghĩ điều gì.
“Rốt cuộc là kẻ nào, rốt cuộc là ai đang hại mình, rốt cuộc là ai đang tính kế hại mình!”
Tô Bạch phát ra những tiếng rống giận, cho dù hắn biết lúc này đây, chắc chắn có một nhóm người đang ẩn nấp phía sau màn, mừng thầm khi trông thấy cơn giận dữ rít gào của hắn vào lúc này, còn bản thân hắn lại giống như một con khỉ nhảy múa trên tấm sắt bị hun nóng để cho người khác thưởng thức.
Bây giờ, mình ngay cả pháp khí của bản thân cũng sắp không kiểm soát nổi nữa rồi.
Xung quanh, oan hồn mờ mịt, không ngừng kêu gào, liên tục ăn mòn phòng tuyến tâm lý của Tô Bạch hết lần này đến lần khác, không ngừng gặm nhấm từng chút một lý trí ở tận sâu trong lòng hắn.
Áp lực, áp lực, càng thêm áp lực, giống như một biển khơi mênh mông đang trút xuống đầu mình!
Cơ thể của Gia Thố và Hòa Thượng nằm ở một bên, hiện tại bọn họ đã tự thiêu thân pháp, thương thế vô cùng nghiêm trọng, thần thức rơi vào trong im lặng, ngược lại cũng không cần phải lo lắng mình sẽ phát điên vì môi trường xung quanh nữa, nhưng oán niệm của oan hồn xung quanh lại như hổ đói rình mồi, làm sao có thể ngồi không cho được?
Nếu không phải có Tô Bạch ở bên cạnh cơ thể của hai người bọn họ, thì không biết có bao nhiêu oán niệm oan hồn sẽ gào thét xông tới vào lúc này, rồi chia nhau ăn sạch cơ thể của Hòa Thượng và Gia Thố!
Trong ánh mắt của Tô Bạch, huyết quang đã chiếm giữ hơn chín phần, sự thanh tỉnh của tâm hồn lại giống như ngọn nến tàn trước gió lớn, có thể vụt tắt bất cứ lúc nào.
Thế nhưng ngay lúc này, Tô Bạch ngược lại không kêu, ngược lại cũng chẳng hô, ngay cả áo gió vốn dĩ đã “phản loạn”, vậy mà lúc này cũng lắng lại, giống như một chiếc áo bông nhỏ thân thiết, dán lên lên cơ thể của Tô Bạch.
Một gối hắn quỳ trên mặt đất, hai tay chống trên nền xi măng.
Tai họa bất thình lình này này tới mà không hề có một chút điềm báo, tới mà không hề có chút lý tính nào cả, ngay cả Tô Bạch hiện tại cũng có hơi khó tin. Vừa rồi hắn còn ở trên xe tám chuyện với Hòa Thượng và Gia Thố đến vô cùng phấn khởi, mà lúc này đã biến thành bộ dáng hấp hối.
Đây thật sự là tai bay vạ gió mà!
Chỉ có điều, khóe miệng của Tô Bạch lại lộ ra một nụ cười.
Hắn chậm rãi gật đầu.
“Hòa Thượng chết tiệt, anh đã tính được tôi sẽ đi đến một bước này, đúng không? Anh đã tính được cho dù anh và Gia Thố có đốt cháy thân pháp, cũng không có cách nào thành công mở đường để tôi rời khỏi nơi này, đúng không? Trước đó anh nói, chỉ cần tôi có thể bảo vệ cơ thể của hai người các anh trở về, các anh sẽ nợ tôi một ơn huệ, khi ấy tôi còn buồn bực, sao anh lại trở nên khách sáo như vậy? Nhưng bây giờ, tôi xem như đã hiểu rồi.”
Màu đỏ trong đôi mắt của Tô Bạch bắt đầu rút đi, trong đôi mắt trở nên hoàn toàn tỉnh táo và trong suốt, toàn bộ ngọn lửa khô nóng quanh người đều tản đi, biến mất không còn thấy bóng dáng đâu, huyết thống Vampire đã hoàn toàn thu lại, và huyết thống cương thi cũng đã hoàn toàn lặng yên.
Hắn chậm rãi đứng lên, hít một hơi thật sâu, bộ dáng trông như kiệt sức vì vừa mới liên tiếp squat mấy cái trên mặt đất, đứng lên rồi, lại cũng thoải mái hơn nhiều.
Chỉ có điều, một tia lạnh như băng trên người hắn đó, lúc này trở nên gần như sắp nhỏ thành giọt nước, mỗi một hành động đều mang theo một loại khí tức lạnh lùng tuyệt đối.
Hắn khẽ cắn đầu lưỡi, một ngụm máu tươi rơi xuống, bắn văng tung tóe lên nền xi măng, máu tươi trong nháy mắt bị các oan hồn ở xung quanh hút sạch sẽ.
“Ngoan, ngoan thật, ở đây cha còn có nữa này, máu thôi mà, cha có nhiều lắm, ha ha ha…”
Tô Bạch vừa cười vừa nhỏ máu tươi xuống, lúc này oan hồn đã hoàn toàn bị thu hút, mà sắc mặt của Tô Bạch thì vẫn như thường, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả bình thường rất nhiều.
Nếu lúc này Hòa Thượng và Gia Thố tỉnh lại, trông thấy bộ dáng hiện tại của hắn, phỏng chừng cũng sẽ sợ đến đau răng, con hàng này lại phát bệnh rồi. Nếu hắn đã phát bệnh, vậy mức độ nghiêm trọng của cơn điên này thật sự so với cái gọi là tâm ma vào tâm, so với cái gọi là dã thú, lại càng ác nghiệt hơn, lại càng không kiêng dè gì nhiều hơn!
Dưới chân Tử Kim Sơn, bá tước Charre quan sát một làn hơi nước ở phía trước với vẻ rất tò mò, trong hơi nước lộ ra một bóng người.
“Các người muốn đối phó với cao tăng Tây Tạng đó, nhưng bây giờ một Hòa Thượng khác cũng đang hấp hối, người đó cũng bị tâm ma nhập tâm rồi, đây chính là liên tiếp chôn vùi ba thính giả có thâm niên đấy. Lẽ nào Phát Thanh lại vô cùng ưu ái giới thính giả phương Đông, cho nên có chơi như vậy cũng sẽ không tức giận sao?” Bá tước Charre mang dáng vẻ của bé cưng tò mò, đứng ở phía sau hai lạt ma và hỏi.