Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 685 - Chương 685 Tới Đi, Gây Sát Thương Cho Nhau Đi 2

Chương 685

Tới Đi, Gây Sát Thương Cho Nhau Đi 2


A Mục Lý thì lại đứng ở phía sau cách rất xa, anh ta phụ trách đặc biệt canh chừng Mập Mạp bị chế phục, bớt giết một thính giả thì sẽ bớt phải chịu một phần trừng phạt, cho nên bọn họ chỉ phong ấn Mập Mạp vốn đã nguyên khí đại thương lại, mà không hề xuống tay giết anh ta.


Hai lạt ma, một người rất trẻ tuổi, bộ dáng khoảng tầm mười một mười hai tuổi, người còn lại thì rất già, bộ dáng chừng bảy, tám mươi tuổi.


“Bá tước, lời này sai rồi, sư huynh đệ chúng tôi tới đây, chỉ vì muốn siêu độ cho tám nghìn vong hồn này để tích công đức, nếu những vong hồn này hoặc tám nghìn thi thể ở bên dưới phát sinh sự thay đổi, vậy đối với sinh linh, đối với nhân gian lại chính là một tai họa lớn. Người trong nhà Phật như chúng tôi, coi tế thế cứu người là nhiệm vụ, về phần ai kêu ba người đó lại là người cuối cùng tiếp xúc với tám nghìn thi thể này, thì lại là điều chúng tôi không dự liệu được. Bây giờ nếu những oan hồn đó muốn đầu thai làm người, không rơi vào con đường súc sinh, thì chỉ có thể lan tỏa oán niệm của họ với người khác. Bọn họ bị phong bế dưới lòng đất sáu mươi năm, dấu ấn và ấn tượng duy nhất của bọn họ cũng chính là ba người vừa mới bước qua nơi này đó.


Bây giờ xem ra ba vị thính giả đó, thật sự phải hứng chịu tai bay họa gió rồi.


Chúng tôi cũng vì sự này mà dày vò trong lòng này, nhưng tám nghìn oan hồn quan trọng hơn, chúng tôi cũng chỉ có thể trái với lương tâm như vậy. Chúng tôi tin rằng, ba vị thính giả đó cũng là người hiểu rõ lý lẽ, cũng là người hiểu được nặng nhẹ, một người chết mà độ cho cả nghìn người, chắc hẳn cho dù có chết chín lần cũng không hối hận đi.”


Khi lạt ma thoạt nhìn giống như một đứa trẻ đó nói chuyện, trong có vẻ rất ông cụ non, rõ ràng, tuổi tác của lạt ma này, cũng không chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài thoạt thấy.


Thượng Hải, nơi có nhân khẩu thường trú gần ba mươi triệu người, đây là mật độ tập trung dân cư vô cùng đáng sợ. Mà hiện tại, nó giống như một miếng bánh ngọt cực kỳ thơm ngon, đang bị một đám mây đen dòm ngó, mà đám mây đen này lại đang chậm rãi tới gần từ phía xa.


Một người đàn ông mặc một bộ tây trang màu trắng, thắt cà vạt, đeo một cặp kính mắt màu đen nghiêm túc, đang đứng trên sân thượng của một tòa nhà cao tầng, nhìn về phía xa.


Trong tầm nhìn của anh ta, anh ta trông thấy một điểm mơ hồ. Giải Bẩm lôi di động ra, nhấn một số điện thoại.


“Là thứ gì?” Đầu bên kia của điện thoại truyền tới giọng nói của Lương Sâm, anh ta cũng là ông chủ của Giải Bẩm.


Cũng đã rất lâu rồi, Giải Bẩm không liên lạc với ông chủ của mình, từ sau khi ông chủ của mình cảm giác được khí tức của Phát Thanh vào lần trước, đã sợ đến mức hốt hoảng kinh hãi không chịu nổi dù chỉ một ngày, mà dứt khoát “bế quan” trong trong biệt thự.


Nhưng, thời gian quả thực là một vị thuốc hay chữa lành vết thương tâm lý, ít nhất thì Giải Bẩm có thể nghe ra được giọng nói của Lương Sâm lúc này, đã khôi phục lại loại bình tĩnh trước đó.


Người, có đôi khi chính là như vậy đấy, giỏi ngụy trang và và đóng khuôn mình, cố hết khả năng gom lấy một chút cảm giác an toàn cho mình. Rất dễ nhận thấy, Lương Sâm đã dần dần bước ra khỏi bóng ma của Phát Thanh lần trước, nhưng Giải Bẩm lại không cảm thấy vui vẻ một chút nào cho ông chủ của mình. Bởi vì anh ta biết rõ, chỉ cần Phát Thanh lại tới một lần nữa, thì ông chủ của mình phỏng chừng vẫn sẽ giống như lần trước, cuộn tròn lại dưới chân bàn làm việc, run rẩy như cầy sấy, nước mắt giăng tứ tung.


Nhưng Giải Bẩm cũng không vì chuyện này mà có một chút sự khinh thường nào đối với ông chủ của mình, nhưng anh ta lại sinh ra một chút thương hại đối với ông chủ. Loại thương hại này, Giải Bẩm biết rõ, nó chắc hẳn được thành lập trên phương diện cảnh giới của mình kém hơn ông chủ rất nhiều, cho nên trên cơ bản không có tư cách cảm giác được khí tức của Phát Thanh.


Nhưng, bản thân cảm thấy hài lòng khi chưa đến lúc phải tự mình đi đối mặt, là bệnh chung của mỗi người, cho dù là Giải Bẩm cũng không ngoại lệ.


Đương nhiên, cuộc gọi lần này, cũng không phải để ôn chuyện, trên thực tế, từ sau khi ông chủ của mình bế quan, Giải Bẩm cũng chỉ liên lạc với ông chủ của mình một lần, vì tổ chức tôn giáo đó bắt đầu hoạt động trong tòa nhà lớn, nơi mà công ty trò chơi nhà mình tọa lạc.


“Là quỷ, oan hồn, quy mô gần mười nghìn oan hồn, hơn nữa…” Lúc này, ánh mắt của Giải Bẩm đang chậm rãi trở nên sâu xa: “Những oan hồn này đang xuất hiện sự lột xác, bọn họ đang biến thành lệ quỷ giữa ban ngày ban mặt, vạn quỷ đã gần đến Thượng Hải rồi.”


“Là tên nào đang tự tìm đường chết sao?” Giọng nói của Lương Sâm mang theo chút giận dữ, dù sao thì Thượng Hải cũng là quê hương của anh ta.


“Chắc là thế, nhưng người có thể làm ra được thế trận lớn như vậy, cũng không nhiều đâu, đây chắc hẳn là hình chiếu oan hồn được tiến hành ngưng tụ và truyền tống ra ngoài bằng trận pháp. Nó vốn chắc hẳn nằm ở vùng ngoại ô phía tây không có bao nhiêu người ở, nhưng hiện tại, rõ ràng đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn mất khống chế rồi.”


“Vậy, ngăn cản nó, cắt đứt nó, và diệt nó đi.”


Khóe miệng của Giải Bẩm lộ ra một nụ cười: “Có ít nhất hơn tám nghìn oan hồn đã biến dị rồi, một mình tôi đánh chính diện, hoàn toàn không có bao nhiêu phần thắng.”


Nói xong câu nói này, Giải Bẩm lập tức cúp máy, sau đó, ở trước mặt anh ta xuất hiện hình bóng của ông chủ Lương Sâm, có lẽ vẫn cần qua ít nhất một khoảng thời gian nữa, thì ông chủ của mình mới thật sự kết thúc việc bế quan và đi ra ngoài. Nhưng tình huống đột nhiên xảy ra này, lại ép buộc anh ta không thể không ra ngoài sớm.


“Tám nghìn oan hồn.” Lương Sâm lắc đầu: “Cũng đủ điên cuồng thật đấy.”


Giờ này khắc này, trên mấy tòa nhà cao tầng ở gần tòa nhà này, cũng xuất hiện mấy bóng người khác.


Thượng Hải thân là một thành phố lớn có gần ba mươi triệu nhân khẩu thường trú, mật độ dân cư lớn, nên mật độ thính giả hiển nhiên cũng không nhỏ.


Lương Sâm đặt một tay phía sau lưng mình, trầm giọng nói: “Ba người các cậu, cộng thêm cả tôi, mỗi người phụ trách một bên, còn nhân viên của tôi sẽ phụ trách việc bắt cá lọt lưới, cảm thấy thế nào?”


Câu nói này của Lương Sâm hiển nhiên là nói với ba bóng người còn lại trên sân thượng của tòa nhà cao tầng bên cạnh.


“Khó đấy.” Giọng nói của một cô gái truyền tới: “Có tám nghìn oan hồn, mà chúng ta lại không có trận pháp được bố trí sẵn từ trước hỗ trợ, cho dù chỉ đơn giản dựa vào sức mạnh của bản thân chúng ta, cũng khó mà làm đến không có sai sót được. Trừ phi lại có thêm toàn bộ người có thâm niên ở trong khu vực Thượng Hải tập trung lại, chúng ta phụ trách phần chính, còn bọn họ phụ trách chi tiết, mới có thể chắc chắn được một chút, nhưng những người có thâm niên đó, hiện tại cũng không có thời gian để gọi từng người một đến.”


Chương 685

Bình Luận (0)
Comment