Chương 686
Sợ!
Một giọng nam thô kệch vang lên: “Tám nghìn oan hồn đó rõ ràng đang tiến tới theo một ý chí, hiện tại bọn chúng có thể tập trung lại, vậy thiết nghĩ cũng có thể trực tiếp chia ra thành tốp nhỏ. Mấy người chúng ta có thể vừa chuẩn bị ra tay, thì bọn chúng đã hoàn toàn tan tác chim muông, cho dù là tám nghìn con heo chạy loạn, cũng không phải là chuyện có thể bắt xong trong khoảng thời gian ngắn được, càng đừng nói đến những oan hồn cứ thấy người sống là phát điên lên đó.”
“Vậy cũng vẫn tốt hơn so với chẳng làm gì cả, cố hết sức giảm sát thương xuống mức thấp nhất đi.”
Cả người Lương Sâm bay lơ lửng, ba bóng người ở trên ba tòa nhà cao tầng khác cũng cùng nhau bay lên, bốn người, mỗi người quang về một hướng, chủ động hướng về phía đó, chuẩn bị ngăn cản đám mây đen ở bên ngoài khu tập trung đông dân cư ở Thượng Hải.
Giải Bẩm thì lại lặng lẽ tháo kính mắt xuống, lôi một chiếc khăn lau kính bằng lụa trắng từ trong túi ra, lẩm bẩm: “Rốt cuộc là thằng thần kinh nào lại muốn học ả đàn bà đó làm ra loại chuyện tàn sát hàng loạt dân trong thành này vậy?”
Lẩm bẩm xong, tự bản thân anh ta mỉm cười.
Lúc trước, ả đàn bà đó tới nước Anh, cũng chỉ là hủy diệt một thành phố với dân số chỉ vài trăm nghìn mà thôi, không thể nào so sánh được với Thượng Hải này.
Dưới Tử Kim Sơn, hai lạt ma dùng hết sức mạnh của mình như thể phát điên, thân pháp bùng cháy, những đường sóng khí càn quét ra khắp toàn bộ công trường.
Trận pháp đã bị phá hủy gần hết, lại thêm A Mục Lý còn đang phong ấn cơ thể của mình ở cửa ra của sở nghiên cứu nằm ở bên ngoài, cho nên lúc này, ngay cả bầu trời phía trên Tử Kim Sơn cũng đã trở nên trong xanh hơn nhiều.
Chỉ có điều, cho dù là hai lạt ma hay là A Mục Lý, lúc này đều mang vẻ mặt tức giận và nghẹn uất, vốn đã tính toán kỹ càng cả rồi, vất vả lắm mới có được một cơ hội như vậy, có thể diệt trừ Gia Thố với cái giá nhỏ nhất, nhưng ai có thể liệu được đến cuối cùng, vậy mà lại là loại cục diện này cơ chứ?
Sau khi làm xong những chuyện này, hai lạt ma đã gần như xuất hiện triệu chứng hư thoát, cả hai người đều quỳ phục trên công trường đã bị bọn họ càn quét đến mang một bộ mặt hoàn toàn khác hẳn, thực ra bọn họ không dám cược, cũng không dám do dự một chút nào, lại càng không dám tiết kiệm sức mạnh của mình.
Bởi vì một khi tám nghìn oan hồn này tiến vào Thượng Hải, thì hậu quả mà nó tạo thành gần như mang tính chấn động, đến lúc đó dưới cơn thịnh nổ của Phát Thanh, kẻ đầu têu chuyện này, thằng cha đã dẫn tám nghìn oan hồn trực tiếp hướng vào khu vực Thượng Hải đó, hiển nhiên sẽ chết rất thê thảm. Nhưng mấy người bọn họ cũng sẽ không thoát khỏi kết cục bị Phát Thanh trực tiếp kéo vào thế giới chuyện xưa để nghiền chết. Thậm chí, ngay cả người Anh Quốc vừa mới đứng ở nơi này, chỉ nhìn một lúc thôi cũng sẽ dính liên lụy rất lớn.
Vừa rồi, bọn họ thật sự sợ, cũng thật sự hoang mang, bọn họ chưa từng nhìn thấy tên điên nào không hề có không chút do dự, có chết cũng phải kéo theo đám người mình chết chung như vậy, thậm chí còn không ngần ngại muốn một thành phố ba mươi triệu người đều phải chôn cùng mình. Trong mắt của tên điên đó chỉ có báo thù, mà không hề có lấy một chút cảm thông, cũng không hề có một chút chần chừ nào hết.
A Mục Lý cũng đã kết thúc phong ấn chính mình, một tay ôm ngực mình, một tay chống lên mặt đất, cả người dường như cắt không còn một giọt máu.
“Hai vị sư huynh, rút thôi, trở về trước rồi nói sau, nơi này không thể ở lại lâu được.”
A Mục Lý nuốt nước miếng một cách rất khó khăn, hiện tại trạng thái của ba người họ rất kém, trên cơ bản còn chưa tiến vào nội địa đã có chuyện bất ngờ rồi, mà ở Nam Kinh này, cũng có không ít thính giả.
Cho dù là thính giả có thực lực mạnh đến đâu, khi anh ta bị thương và ở trạng thái không tốt, cũng nhất định phải học cách khiêm tốn và che giấu bản thân, lăn lộn cho đến tận bây giờ, ai mà chẳng có đến mấy kẻ thù? Mà mối quan hệ với những kẻ thù đó thì lại dây dưa phức tạp. Đối phương có trực tiếp tìm đến cửa giết chết mình, phỏng chừng cũng có thể nói đây gọi là nhân quả chính đáng.
Cho nên, nơi này không thể ở lại được.
Nhưng, ba người dường như không để ý tới, hoặc là nói vừa rồi tình hình quá nguy cấp, nên bọn họ hoàn toàn không có thời gian để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này. Đó chính là, trận pháp mà bọn họ vốn dùng để giam cầm Mập Mạp, cũng đã bị ảnh hưởng mà phá vỡ khi bọn họ càn quét xung quanh bằng thứ sức mạnh trước đó. Thực ra cho dù không phá vỡ, thì với trạng thái hiện tại của bọn họ cũng rất khó tiếp tục chèo chống được sự vận chuyển của bất cứ một trận pháp nào.
Mà Mập Mạp bị trói trên cột gỗ đó, lúc này, thịt mỡ trên mặt cũng vô thức rung rung.
Ngay sau đó, đôi mắt của anh ta hé một khe hở, hai hàng lệ máu chảy xuống, ngược lại cũng không phải vì vậy mà nói Mập Mạp đau lòng đến đâu, khó chịu đến thế nào. Lệ máu này cũng không phải chảy xuống vì lo lắng cho đám người Gia Thố và Tô Bạch, mà là sau khi Mập Mạp bị phong ấn linh hồn, anh ta vẫn không ngừng tấn công phong ấn như cũ, nên lúc này khí huyết trong cơ thể anh ta cuồn cuộn, linh hồn cũng có hơi rã rời.
Thế nhưng, bản thân mình sở trường giả heo ăn thịt hổ, vậy mà lại bị người ta ám hại bằng loại cách làm như vậy, sau đó bị trói ở nơi này.
Loại khuất nhục này, và loại tức giận này, dường như sắp đâm đổ toàn bộ lý trí của Mập Mạp, chỉ có điều, dù sao anh ta cũng không phải là Tô Bạch, cho nên lúc này anh ta vẫn còn đang kiên nhẫn, vẫn còn đang giả bộ.
Trước mắt, trên công trường đang có hai lạt ma và A Mục Lý đang thở dốc điều chỉnh bản thân, dự định một lát nữa sẽ rời khỏi nơi này, hoàn toàn không để ý đến Mập Mạp. Vừa rồi trên bầu trời đã trở nên trong xanh, mà lúc này lại từ từ biến thành âm Âu Mỹdần. Trong đám mây đen, thi thoảng lại có xà lôi lóe lên rồi biến mất, nhưng lớp ngụy trang này lại cực kỳ khéo léo, thật sự giống như trời sắp đổ mưa vậy.
Cái chết náu mình trong một mình, nghỉ thêm một lúc đi, nghỉ thêm một lúc nữa thì tốt. Sau đó, nếm thử sấm của ông béo ta đây!
Trong lòng Mập Mạp biết rõ, nếu lần này mình không thể giữ lại một trong ba người này, vậy thì mình hoàn toàn không có cách nào giải thích được với đám người Tô Bạch, thậm chí, với tính cách của Tô Bạch và lòng dạ đen tối của Hòa Thượng, bọn họ thậm chí có khả năng sẽ dứt khoát tìm cơ hội trực tiếp ăn tươi nuốt sống mình!
Oan hồn ở bên cạnh, đang nối tiếp nhau biến mất, có thể nhìn thấy rõ ràng, những oan hồn này rất không cam lòng.
Rõ ràng máu thịt cực lớn đã ở ngay trước mắt mình, rõ ràng chẳng còn cách bao nhiêu nữa, nhưng mình lại không thể đến được. Những oan hồn này vốn không có thực thể, thực thể của bọn họ vẫn còn ở trong sở nghiên cứu dưới chân Tử Kim Sơn. Cho nên, khi trận pháp ở dưới Tử Kim Sơn bị phá hủy, những oan hồn bị chiếu hình qua đây hiển nhiên cũng sẽ biến mất sạch.