Chương 687
Phát Thanh Lại Dừng Phát Sóng Một Lần Nữa 1
Ngay khi một oan hồn cuối cùng ở bên cạnh cũng biến mất tăm, chỉ còn lại một mình Tô Bạch còn đang lảo đảo tiếp tục bước đi, cả người hắn dường như cắt không còn một giọt máu nào cả.
Cơ thể lắc lư, đám oan hồn cũng đã biến mất rồi, khí lực chống đỡ lồng ngực Tô Bạch cũng tự nhiên mà biến mất theo. Hắn thực ra cũng đã kiệt sức rồi, trước đó vì lôi kéo, thu hút những oan hồn theo mình tiến tới phía trước, mà hắn đã tiêu hao quá nhiều máu tươi.
Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng cách không xa ở phía trước. Trong lòng Tô Bạch không có một chút khoái cảm nào khi phá giải ván cờ của đối phương, ngược lại còn sinh ra một loại thất vọng.
Tang lễ tuyệt đẹp và long trọng biết mấy, cứ tan thành bọt biển như vậy, ha ha.
Đúng là một đám… thỏ đế…
Sau khi suy nghĩ này lóe lên, Tô Bạch mang theo một tia thất vọng, ngã quỵ xuống mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Lạnh quá, thật lạnh quá…
Trong cơn mơ màng, Tô Bạch cảm giác mình như thể đang nằm trong một hầm băng, cái lạnh thấu xương không có lúc nào là không kích thích mình, nó kích thích từng lỗ chân lông trên cơ thể mình từ trên xuống dưới, kích thích làn da của mình, kích thích xương cốt của mình, đồng thời, cũng kích thích cả linh hồn mình nữa.
Loại cảm giác lạnh lẽo này, đã rất lâu rồi Tô Bạch chưa cảm nhận được, lúc này, hắn cảm giác được mình dường như đã quay trở lại thời điểm bắt đầu, mỗi lần khi cơ thể bị thương nặng, khát khao đối với máu tươi gần như phá vỡ toàn bộ lý trí của mình, mà bản thân, thật sự rất cần máu tươi mới nóng hổi bổ sung cho mình.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Tô Bạch ngửi thấy một mùi hương, mùi hương này dường như khiến Tô Bạch phát điên lên được, hắn đột nhiên duỗi tay ra, chộp tới phía trước.
“Á!”
Một tiếng hét kinh hãi truyền tới, Tô Bạch cũng mở trừng mắt theo ý thức, bóng tối tản đi, và ánh sáng lại xuất hiện.
Một nữ y tá với gương mặt ưa nhìn, thoạt nhìn có chút đáng yêu, đang đứng ở trước mặt mình với vẻ có hơi bối rối, mà cổ tay cô ta thì lại bị mình nắm chặt.
“Anh… anh tỉnh rồi à… tôi đi gọi bác sĩ, tốt quá rồi.”
Nữ y tá hoang mang từ lúc đầu khi bị nắm chặt tay đi ra ngoài, lập tức thoát khỏi bàn tay của Tô Bạch, chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tô Bạch sững sờ nhìn bàn tay mình, trong ánh mắt mang theo một vẻ chần chừ, nhưng cũng ẩn chứa một loại kiên định.
Chỉ có điều, tỉnh lại dường như cũng không phải là chuyện tốt đẹp gì, các tế bào khắp cả người mình từ trên xuống dưới hiện tại giống như một đứa trẻ thất lạc nhiều năm, sau khi tìm được cha mình đã bắt đầu nói hết tâm sự với người cha ruột này của mình. Cảm giác đau quằn quại khắp cả người, thậm chí cơn đau đớn của mỗi một cơ quan, đều đang chen chúc nhau dày vò thần kinh của Tô Bạch.
Nếu không phải lực ý chí của Tô Bạch vượt xa người bình thường, thì có khả năng tỉnh lại chưa bao lâu đã trực tiếp hôn mê tiếp rồi.
Nơi này là bệnh viện sao?
Ai đã đưa mình vào bệnh viện vậy?
Vậy, hai con lừa ngốc kia thì sao?
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, nhưng người bước vào không phải là bác sĩ, mà là một người quen của Tô Bạch.
Trong tay của Giải Bẩm bưng một cái đĩa.
Bên trên đặt táo và lê đã gọt xong, anh ta bước vào trong một các rất tự nhiên, rồi đứng ở trước giường bệnh của Tô Bạch, mỉm cười nói: “Tôi vốn tưởng rằng cậu tỉnh lại rồi thì việc đầu tiên chính là hút cô y tá đó thành cái xác khô chứ.”
Anh ta nói chuyện rất tùy tiện, một mạng người đối với anh ta mà nói, thật sự không quan trọng gì.
Đối với việc Giải Bẩm xuất hiện ở nơi này, đồng thời còn nói ra loại lời này nữa, Tô Bạch thật sự không hề có một chút bất ngờ nào cả, trước đây khi mình vẫn còn sống ở văn phòng thám tử, đã từng tiếp xúc với người này một lần, nếu Tô Bạch vẫn không thể cảm giác được gì, vậy hắn cũng không có khả năng từng bước sống được đến ngày hôm nay, chuyện về tổ chức mà Sở Triệu ở lần đó, sở dĩ đến cuối cùng biến thành không bệnh mà đau, rõ ràng cũng là do người này ra tay.
“Tôi không đói bụng ăn quàng như vậy.” Tô Bạch nghĩ một đằng nói một nẻo, trên thực tế, mới vừa rồi, nữ y tá đó thật sự vừa mới đi một vòng trước quỷ môn quan.
“Ha ha, dù sao giết một người bình thường thì Phát Thanh cũng sẽ làm như không phát hiện ra mà.” Giải Bẩm đặt đĩa hoa quả lên tủ đầu giường của Tô Bạch, rồi rút một chiếc khăn tay màu trắng ra, cẩn thận lau bàn tay của mình: “Trước đó, không phải cậu còn muốn kéo ba mươi triệu người ở toàn bộ Thượng Hải này chôn cùng hay sao. Nhưng bây giờ lại mở lưới cho một cô y tá nhỏ, áp chế khát khao vô hạn của mình đối với máu tươi hiện tại.”
“Đây là tự do của tôi.” Tô Bạch nói.
Giải Bẩm gật đầu: “Được rồi, tự do của cậu.” Anh ta đột nhiên nghĩ đến thời điểm mình đi đến bên cạnh Tô Bạch đã hôn mê ấy, vậy mà trên gương mặt của người này lại mang theo một nụ cười châm biếm, thậm chí tay trái còn giơ một ngón giữa một cách cứng ngắc, thực sự khiến người ta có hơi cạn lời.
“Cậu đã hôn mê ba ngày rồi, trong ba ngày này, mỗi ngày đều sẽ truyền huyết tương gấp hơn mười lần như cầu của người bệnh bình thường cho cậu, thật ngại quá, tôi có thể lợi dụng quan hệ của mình để truyền máu cho cậu, nhưng đều là máu của người người thường hiến cho, đối với cậu của hiện tại mà nói, chỉ có thể khiến cơ thể của cậu khôi phục lại hoạt tính, nhưng muốn hồi phục lại nguyên khí, thì còn lâu mới đủ.”
“Cảm ơn.” Tô Bạch nói ra hai chữ này, cho dù nói thế nào, thì đối phương cũng đã đưa mình từ vùng thôn quê hoang dã đó vào trong bệnh viện, bằng không nếu để mình lẻ loi nằm ở nơi đó, có trời mới biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì. Tuy rằng người có thâm niên thường tự xưng là thần thánh, nhưng khả năng chết vẫn rất lớn, cho dù là trong thế giới hiện thực, cũng sẽ xuất hiện các loại bất trắc.
“Hai người bạn của cậu đang nằm ở phòng bệnh bên cạnh, chỉ có điều tình trạng của bọn họ kém hơn cậu rất nhiều, tuy rằng vẫn còn sống, nhưng đã rơi vào trạng thái người thực vật rất sâu rồi, phỏng chừng phải đợi đến sau khi tiến vào thế giới chuyện xưa sau, mới có thể dựa vào sức mạnh của Phát Thanh để hồi phục.”
Giải Bẩm cầm một cây tăm cắm vào một miếng táo, rồi đưa vào trong miệng mình, chậm rãi nhai nuốt, tay của anh ta rất trắng, môi cũng rất mềm.
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, và nhắm mắt lại.
Trong lòng hắn thì lại đang nghĩ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì người có thể làm ông chủ của người này trong thế giới hiện thực, chắc hẳn sẽ là một thính giả nào đó có quyền thế, mang theo một thuộc hạ “quyến rũ” như cái dạng gì, phỏng chừng là có khuynh hướng về phương diện đó đi…