Chương 688
Phát Thanh Lại Dừng Phát Sóng Một Lần Nữa 2
Nếu lúc này Lương Sâm biết suy nghĩ trong lòng Tô Bạch, phỏng chừng sẽ trực tiếp phun ra một lít máu tươi trong tầng hầm biệt thự của mình mất. Anh ta là “người đàn ông si tình” nhớ mãi không quên Lệ Chi, thậm chí còn từng có một lần suy nghĩ định làm cha dượng của tiểu tử kia, chỉ là sau này bốn người Tô Bạch và Hòa Thượng lại chim cú chiếm tổ chim khách, thật sự giết ngược lại lão Phương, đồng thời cũng là “hiện thân” của Phát Thanh, khiến cho dự định lúc trước của anh ta hoàn toàn tan thành bọt biển hết mà thôi.
“Cần tôi giúp cậu thông báo với bạn bè hoặc người nhà của cậu không?” Giải Bẩm lại ăn một miếng lê, chậm rãi nói.
“Không cần, tôi nằm ở nơi này là được rồi.”
“Ba người các cậu ở nơi này cũng không an toàn tuyệt đối, tôi không có khả năng cứ canh chừng ở đây mãi được.” Giải Bẩm nói.
“Anh đã cứu ba người chúng tôi về đây, hơn nữa anh cũng nói tôi đã hôn mê ba ngày rồi, anh chắc hẳn không có khả năng tùy ý bỏ đi, để ba người chúng tôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dẫn đến công sức ba ngày này của anh hoàn toàn phí phạm đâu nhỉ.”
Giải Bẩm lắc đầu với vẻ từ chối cho ý kiến: “Khi cậu hôn mê, chắc hẳn không cảm giác được thông báo nhắc nhở của Phát Thanh, di động của cậu, tôi đã đặt ở bên dưới gối đầu của cậu đấy, cậu có thể tự xem.”
Tô Bạch nghe vậy, duỗi tay lôi di động ở bên dưới gối đầu ra, nhấn mở màn hình, phát hiện một thông báo đẩy do tài khoản công khai “kongbu66” gửi đến. Đây là thông báo có hình ảnh, có nghĩa tất cả mọi người đều có thể nhận được thông tin này.
Tô Bạch nhấn mở hình ảnh, tiêu đề của nó khiến cho con ngươi của hắn đột nhiên co rút.
[Thông báo Phát Thanh tạm dừng phát sóng để nghỉ ngơi trong ba tháng]
Ý nghĩa cơ bản của nội dung bên dưới là Phát Thanh sẽ dừng phát sóng trong ba tháng, đồng thời, cũng nói rõ sẽ gia tăng quyền hạn của người quản lý, nếu có thính giả muốn gây ra chuyện quá giới hạn gì trong khoảng thời gian này, thì người quản lý có thể trực tiếp đánh chết giúp Phát Thanh, đây là một lần ủy quyền thuộc về Phát Thanh.
Ba tháng ư…
Tô Bạch cũng hơi hiểu ra những lời mà Giải Bẩm nói trước đó, thật ra không phải là thuận miệng nói chơi gì đó mà thôi, người ta ở nơi này bảo vệ ba người mình suốt ba ngày, nhưng tiếp đó, vẫn còn đến ba tháng nữa. Nếu đổi lại là Tô Bạch, phỏng chừng hắn cũng chẳng muốn ở lại tiếp tục bảo vệ ba người đã gần như tàn phế trong suốt ba tháng này mà một tấc không rời.
“Vậy, xin hãy đưa ba người chúng tôi về nhà lão Phương đi.” Tô Bạch nói: “Ngày sau, ba người chúng tôi sẽ báo đáp lại anh.”
Vốn dĩ, Tô Bạch cũng không muốn kêu một người ngoài như Giải Bẩm đưa ba người bọn họ trở về nhà lão Phương. Trận pháp ở nhà lão Phương đã được hai đại sư trận pháp là Mập Mạp và Hòa Thượng cải tạo qua, nếu Giải Bẩm qua đó, có trời mới biết liệu anh ta có thể nhìn ra được manh mối gì hay không?
Nhưng bây giờ không ổn, bởi vì nếu như Giải Bẩm không bằng lòng gần như là làm bảo mẫu trong coi ba người này trong ba tháng, vậy thật sự chỉ có về nhà lão Phương để trốn trước mà thôi.
Ít nhất, nơi đó vẫn còn Cát Tường.
Kêu Cát Tường tự nguyện đi tới bệnh viện để chăm sóc hắn, gần như là chuyện không có khả năng, nhưng nếu đám người mình ở trong nhà, thì Cát Tường sẽ không có khả năng để cho nguy hiểm gì lại gần phạm vi ngôi nhà.
Chức cha này làm cũng thất bại quá đi thôi, vậy mà còn phải dựa vào bảo mẫu của con trai để bảo vệ mình.
“Lại định dừng phát sóng ba tháng, tại sao vậy?” Tô Bạch hỏi.
Hắn nhớ lần trước Phát Thanh dừng phát sóng để nghỉ ngơi ba tháng, là vì Phát Thanh đã mấy lần liên tiếp xảy ra vấn đề trong thế giới chuyện xưa, xuất hiện loại nhân vật có thể cảm giác được sự khống chế của Phát Thanh đối với thế giới chuyện xưa, giống như ông chủ người da đen của cửa hàng tiện lợi, và ma trong bức tranh trên ngọn núi Đạo Gia, chuyện này có ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự khống chế của Phát Thanh đối với thế giới chuyện xưa, và sự theo đuổi của nó đối với tính cốt truyện.
Ví dụ như lúc trước hai người Tô Bạch và Sophie liên thủ lại xông ra ngoài, vốn cho rằng đến cuối cùng sẽ có một trận đại chiến sinh tử sau khi đến được cửa hàng tiện lợi đó, nhưng kết quả, hắn lại trực tiếp đưa một điếu thuốc cho ông chủ người da đen của cửa hàng tiện lợi, đồng thời lải nhải vài câu tán gẫu với đối phương, sau đó ông chủ người da đen đã thả cho hai người Tô Bạch và Sophie sống sót rời đi.
Bởi vì bọn họ biết Phát Thanh muốn theo đuổi tính cốt truyện, cho nên cố tình đi theo hướng khác để ruồng rẫy Phát Thanh.
Từ sau lần Phát Thanh dừng phát sóng nghỉ ngơi đó, những người dân bản địa mà Tô Bạch gặp được trong mấy thế giới chuyện xưa đã không còn xuất hiện loại người “nhìn thấu” bản chất thế giới nữa, vậy, nguyên nhân của lần dừng phát sóng này là gì?
Giải Bẩm lại đưa một miếng táo vào trong miệng mình: “Bởi vì người rời đi thì phải quay trở lại.”
“Trở lại?” Tô Bạch ngạc nhiên.
“Không phải cậu cũng biết người phụ nữ đó sao, con mèo đó của cậu, trước đây có một khoảng thời gian rất dài vẫn luôn đi theo cô ta.” Giải Bẩm lại ăn một miếng táo.
Đám người Lệ Chi sắp trở về rồi sao?
Vậy mà bọn họ.. còn có thể sống sót trở về?
“Phát Thanh muốn sắp xếp thủ tục trở về cho bọn họ, việc này có ảnh hưởng đến rất nhiều thứ, cho nên Phát Thanh mới dừng phát sóng để chuyên tâm ứng phó, chi tiết cụ thể thì tôi cũng không rõ, dù sao thì cấp bậc của tôi cũng không đủ.”
“Trước đó từng có chuyện người đã rời đi lại trở về không?” Tô Bạch hỏi.
Giải Bẩm nghe vậy, lại lắc đầu: “Tôi không biết, có khả năng có, mà cũng có khả năng không.”
Nói xong, anh ta cầm áo khoác treo ở trên mắc áo của mình rồi mặc lên: “Vậy, cậu còn muốn hỏi gì nữa không, nếu không còn thì bây giờ tôi sẽ đưa các cậu về nhà luôn, trò chơi mới của công ty sắp phát hành trực tuyến rồi, việc mà tôi cần làm khá nhiều.”
Nhất là khi ông chủ của mình sau khi biết được Lệ Chi sắp trở về, rõ ràng đã xuất quan, nhưng thậm chí còn chẳng có lấy một chút lòng dạ nào nghĩ về công việc, điều này khiến Giải Bẩm cũng có chút bất đắc dĩ.
Tô Bạch chỉ vào cái đĩa đã trống không trên tủ đầu giường của mình: “Còn một vấn đề nữa, không phải quả táo này anh gọt cho người bệnh sao, sao anh lại tự mình ăn hết sạch thế hả?”