Chương 689
Mập Mạp Trở Về 1
“Cảm ơn.” Tô Bạch có ấn tượng khá tốt về y tá nhỏ đã mặc quần áo giúp mình này, một y tá nhỏ rất đơn giản, rất thanh thuần, mang theo một chút đáng yêu, vừa nhìn đã biết là con gái lớn lên trong một môi trường gia đình tốt.
Môi trường gia đình tốt ở đây, một là chỉ mối quan hệ của cha mẹ trong gia đình rất tốt, hai là chỉ điều kiện kinh tế gia đình cũng tốt, thường mà nói, chỉ có con gái đi ra từ loại gia đình này mới có thể giữ lại được một phần đơn giản và trong sáng đó.
Sau khi y tá nhỏ thay quần áo xong cho hắn, lại đưa cà phê cho Tô Bạch, bộ đồ đó không có mười nghìn tệ thì không thể nào chạm vào được, mà tiền lương tháng của y tế thực sự không thể tính là rất cao, y tá nhỏ này chắc hẳn thuộc loại chỉ ra ngoài làm công việc hiện thực giá trị của bản thân, cuộc sống như vậy thật sự rất khiến người ngưỡng mộ.
“Anh khách sáo quá rồi, đây là việc mà tôi nên làm, cơ thể của anh vẫn còn hơi yếu, sau khi về nhà phải bồi bổ thêm, cũng phải chú ý rèn luyện thân thể nhiều vào.” Y tá nhỏ dặn dò Tô Bạch một cách ân cần.
Tô Bạch gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết rồi.
Giải Bẩm đứng ở bên cạnh cửa phòng bệnh, hơi nghiêng đầu, nhìn một màn tạm biệt giữa Tô Bạch và y tá nhỏ, mà khóe miệng mang theo một nụ cười nhạt.
Cuối cùng, Tô Bạch cũng thay quần áo xong, rồi ngồi lên xe lăn.
Y tá nhỏ dự định đẩy hắn ra khỏi viện, chỉ có điều Giải Bẩm lại bước tới: “Cảm ơn, để tôi làm là được, cô đi làm việc đi.”
“Ồ, vậy được, vậy tạm biệt nhé.” Y tá nhỏ vẫy tay với Tô Bạch, rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Tô Bạch dựa người lên xe lên với chút mệt mỏi, Giải Bẩm đẩy hắn đi ra khỏi phòng bệnh, khi đợi thang máy xuống tầng, anh ta đột nhiên hỏi: “Một cô gái không tệ đấy.”
“Câu nói này có hàm ý khác nữa.” Tô Bạch đáp.
“Vất vả lắm mới tiến vào bệnh viện một lần, yêu đương một hồi đơn giản, cũng không phải là một chuyện rất tươi đẹp hay sao?”
Cửa thang máy mở ra, Giải Bẩm đẩy Tô Bạch vào trong thang máy.
Tô Bạch chẳng muốn để ý đến cái thứ trong nóng ngoài lạnh này.
Thấy Tô Bạch không trả lời lại mình, Giải Bẩm cũng không để ý, khi đẩy xe ra khỏi tòa nhà lớn của bệnh viện, bên ngoài, đã có một chiếc xe limousine đang đợi sẵn.
“Có thể tự mình lên xe được không, hay để tôi bế cậu lên đây?” Giải Bẩm hỏi.
Tô Bạch giãy dụa đứng dậy, tự mình mở cửa, rồi leo lên xe.
Trong xe, Hòa Thượng và Gia Thố đã ở bên trong, hai người đều mặc đồ bệnh nhân, nhắm mắt, dựa lên ghế ngồi, hô hấp vẫn còn, và thể sinh mệnh cũng còn đây, nhưng muốn tỉnh lại, gần như là chuyện không có khả năng.
Bây giờ vấn đề nan giải là Phát Thanh định dừng phát sóng ba tháng, Hòa Thượng và Gia Thố chắc chắn cũng phải làm đồ vô dụng ít nhất ba tháng.
Giải Bẩm khởi động xe: “Phía sau có nước ngọt và rượu đấy, cậu cứ tự nhiên.”
“Vậy tôi không khách sáo nữa nhé.”
Tô Bạch cầm một bình rượu đế, trực tiếp nhấp một ngụm ngay miệng bình, trong lúc nhất thời, trong xe tràn ngập một mùi vị rượu đế gay mũi.
Giải Bẩm lắc đầu, kéo cửa sổ xuống, sau đó lái xe ra khỏi bệnh viện.
“Là ai đã ra tay hại bọn tôi vậy, có manh mối không?” Tô Bạch hỏi.
Vốn dĩ trong đáy lòng của hắn đang phát hỏa, bây giờ lại nhìn thấy Hòa Thượng và Gia Thố bất tỉnh nhân sự, cơn ngọn lửa tức tối đó cứ tự nhiên mà bốc lên.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì bây giờ hai tăng nhân này chắc hẳn đang trên đường tới Ngân Xuyên tìm con diều hâu chết mẹ đó của bọn họ rồi. Rất có khả năng, mình cũng sẽ bị kéo đi cùng làm trợ thủ, bây giờ hai con hàng này chỉ có thể nằm ngủ say ở nơi này, làm một người thực vật đáng chết!
“Nếu tôi nói cho cậu biết, thì cậu định làm gì?” Giải Bẩm vừa đánh tay lái vừa hỏi.
Tô Bạch nhún vai: “Kill them.”
“Cậu sao?” Giải Bẩm hỏi ngược lại: “Cậu của hiện tại sao?”
Giải Bẩm dường như nghe được một câu chuyện vô cùng nực cười vậy.
“Cậu của bây giờ, ngay cả một tên cướp cầm súng cũng có thể giết chết cậu được.”
Tô Bạch xòe tay ra, đặt ngón trỏ của mình đến bên môi rồi nhẹ nhàng liếm: “Anh biết, loại người như tôi hồi phục thương thế, thực ra nhanh hơn các anh rất nhiều, chỉ cần có… đủ máu tươi là được.”
“Tuy rằng Phát Thanh dừng phát sóng, nhưng không có nghĩa thính giả có thể cố tình làm bậy.” Giải Bẩm nhắc nhở.
“Con mẹ nó, bỏ qua Phát Thanh đi.” Tô Bạch chửi thẳng một câu: “Bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn nghĩ đến báo thù thôi, cái đám chẳng hiểu kiểu gì lại muốn hại chết tôi đó, tôi sẽ vặn gãy bọn họ rồi nhét vào trong hậu môn của chính bọn họ.”
Giải Bẩm gật đầu, lôi di động ra, rồi đưa cho Tô Bạch.
Hắn nhận di động, trên màn hình điện thoại là một bức ảnh, một chính trị gia nước ngoài nào đấy đang gặp mặt một lạt ma tới từ Tây Tạng đó, lạt ma này thật sự đã cùng đồng hành với sự phát triển của mấy thế hệ người Trung Quốc, câu nói người tốt không thọ mệnh còn người xấu thì ảnh hưởng dài lâu này, được thể hiện rõ ràng nhất trên người ông ta.
“Đừng nói với tôi, ông ta có thể lừa được mấy con lợn da trắng chính trị gia và minh tinh thích thể hiện này thì tôi có thể hiểu được, nhưng ông ta còn có thể chỉ huy được thính giả hay sao?” Tô Bạch dường như nghe được một câu chuyện nực cười nhất trên thế gian: “Nếu như lão bất tử này có thể chỉ huy điều động thính giả, vậy thì ảnh chụp trên cổng thành Bắc Kinh sẽ đổi thành ông ta mất.”
“Chỉ huy thính giả?” Giải Bẩm nhấn còi xe, để xe phía trước mau dịch ra một chút: “Đó là chuyện không có khả năng, nhưng những người đó mưu tính thành một chính quyền, để có được loại vận mệnh quốc gia khai quốc đó thì vẫn có khả năng.”
“Tôi tưởng chỉ có tôi là tên điên thôi chứ.” Tô Bạch duỗi tay vỗ lên phía sau ghế của Giải Bẩm: “Có thuốc lá không?”
“Xin lỗi, trên xe của tôi không cho phép hút thuốc.” Giải Bẩm trực tiếp từ chối: “Đây là giới hạn.”
“Thật đúng là người nhạt nhẽo.”
“Vậy hiện tại tôi còn có thể giúp cậu làm gì nữa không?” Giải Bẩm nhìn Tô Bạch từ trong gương chiếu hậu: “Đặt một vé máy bay cho cậu, trực tiếp đưa cậu đến Tây Tạng sao? Nhưng có chuyện tôi không nhắc nhở cậu, cậu chắc hẳn vẫn sẽ biết rõ, dù sao thì người yêu hòa bình, và ủng hộ quốc gia thống nhất cũng chiếm phần lớn. Những người thích nhảy lên nhảy xuống, chỉ chiếm số ít trong số ít, thuộc một nắm nhỏ đó thôi.”
“Lời này anh nói ra giống chang trong sách giáo khoa của tôi hồi nhỏ và cả tin tức thời sự phát sóng nữa, phong trào độc lập Đài Loan chỉ là số ít trong số ít, bọn họ chắc chắn phải kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm, bằng không chính là chơi với lửa có ngày chết cháy. Nhưng vé của đảng dân chủ tiến bộ cũng đều là bầu cho cử tri của mình, mà không nhìn thấy quan điểm tuyên truyền chính thức của quốc gia hiện tại đã không hô loại khẩu hiệu đó nữa rồi sao, mặt cũng bị vả đến bốp bốp bốp.”