Chương 690
Mập Mạp Trở Về 2
“Cậu cực đoan quá rồi, nếu cậu chỉ muốn tìm cho mình một cái cớ để đi khắp nơi hút máu, vậy tôi sẽ không thảo luận với cậu nữa.” Giải Bẩm nhìn Tô Bạch một cách rất nghiêm túc: “Thính giả báo thù, không cần phải gấp gáp nhất thời, hơn nữa, hai người bạn này của cậu, cậu thật sự yên tâm để bọn họ ở trong nhà lão Phương sao? Kẻ thù của bọn họ chắc hẳn cũng sẽ không ít đâu, trận pháp ở nhà lão Phương thật sự không tường đồng vách sắt như trong tưởng tượng của các cậu, và con mèo đó cũng không có trách nhiệm như cậu tưởng tượng đâu.”
Chiếc xe dừng lại, phía trước chính là cửa nhà lão Phương.
“Xem ra, không cần tôi làm công nhân khuân vác nữa đâu nhỉ.” Giải Bẩm ấn khóa cửa xe, anh ta biết rõ, Tô Bạch không bằng lòng cho anh ta tiến vào trong nhà cho lắm, bởi vì thứ như trận pháp này, nếu đi vào bên trong và nhìn, thì thực ra cũng không có bao nhiêu tính thần bí.
Mập Mạp mặc một bộ áo lông màu đen, vốn ngồi xổm ở cửa nhà, lúc này đã đứng dậy, đi về phía chiếc xe. Anh ta mở cửa xe, khiêng Hòa Thượng và Gia Thố lên, rồi đi vào trong nhà.
“Có đôi khi, bạn bè nhiều cũng là một chuyện tốt.” Giải Bẩm nói.
“Nhưng cũng có đôi khi bạn bè càng nhiều, chết cũng càng nhanh.”
“Cậu xem, cậu lại cực đoan nữa rồi.”
Giải Bẩm xuống xe, đặt xe lăn ở bên cửa xe, Tô Bạch tự mình xuống xe, ngồi lên xe lăn.
“Vậy, tạm biệt nhé.”
Giải Bẩm phất tay với hắn, sau đó nhìn hắn tự mình xoay bánh xe tiến vào cửa nhà, anh ta lôi một điếu thuốc từ trong túi áo ra, châm một điếu, rồi hít một hơi, thuận tay gõ rơi tàn thuốc.
Khi Tô Bạch đẩy xe lăn của mình vào phòng khách, phát hiện ra trong phòng khách không có một bóng người, hắn lại tiếp tục đi vào trong, nhìn thấy tiểu gia hỏa đang ngủ trưa có Cát Tường làm bạn trong phòng ngủ của mình, Cát Tường phát hiện ra hắn về nhà, nhưng cũng chỉ mở to mắt nhìn mà thôi.
Mập Mạp đi ra khỏi phòng.
“Đại Bạch, tôi đã sắp xếp cho Hòa Thượng và Gia Thố lên giường của bọn họ rồi.” Anh ta đi đến bên cạnh hắn, trông có vẻ hơi bối rối.
Tô Bạch ngẩng đầu, nhìn anh ta: “Tôi vốn cho rằng, có người nào đó không còn mặt mũi trở về nữa cơ.”
Mập Mạp hít một hơi thật sâu: “Tôi không muốn phủ nhận, cũng không muốn đùn đẩy trách nhiệm gì đó, trong chuyện này, lỗi của tôi rất lớn, là do tôi vô dụng, bị người ta trực tiếp đánh lén rồi chế ngự.”
“Tôi không tin Trương Bát Nhất anh ngay cả thủ đoạn cá chết lưới rách cuối cùng cũng không có!” Trong giọng nói của Tô Bạch mang theo một tia tức giận.
“Đó là… mẹ kiếp, lúc đầu tôi chỉ cho rằng mục tiêu của bọn họ chỉ là những thi thể và oan hồn ở trong sở nghiên cứu, nhưng tôi không ngờ được bọn họ lại trực tiếp và dứt khoát như vậy, họ đặc biệt nhằm vào Gia Thố. Hơn nữa, còn suýt chút nữa liên lụy tới cậu và Hòa Thượng cũng xảy ra chuyện. Khi tôi nhận ra được chuyện này, bởi vì sự do dự lúc đầu của tôi, cũng vì tôi lúc đầu biết rõ bọn họ sẽ không thật sự giết tôi, cho nên sau khi tôi bị phong ấn linh hồn, cũng mất đi khả năng đánh trả.”
Giọng điệu của Mập Mạp rõ ràng rất thành khẩn.
“Anh nói với tôi cũng vô dụng.” Tô Bạch nhìn Mập Mạp với vẻ mặt cười như không cười: “Trừ phi bây giờ anh đi vào, một đao giết chết Hòa Thượng và Gia Thố, bằng không đợi sau khi thế giới chuyện xưa sau bắt đầu, anh có tin bọn họ sẽ rút hết mỡ của anh đi làm dầu thắp không?”
Mập Mạp cười khổ một tiếng: “Đại Bạch, tôi biết bây giờ cậu muốn làm gì, đi báo thù chứ gì, thù này, nếu không thể lập tức báo được, đối với tính cách của cậu mà nói, thật quá nghẹn uất.”
“Tốt.” Tô Bạch gật đầu một cách rất thản nhiên: “Bây giờ Trương Bát Nhất anh mau chóng tìm một Gundam tới đây cho tôi, để tôi lái Gundam tới Tây Tạng tìm bọn họ báo thù.”
Bây giờ mình đang phải ngồi xe lăn đó.
Mập Mạp không nói gì, mà quay người đi vào trong phòng mình, sau đó, anh ta khiêng một thi thể được bọc vải màu vàng ra ngoài, đặt ở trước mặt hắn, rồi xốc vải lên, lộ ra một lạt ma bị điện giật cháy xém một nửa.
“Bọn họ gian xảo hơn tôi dự đoán, cho dù tôi đã đánh lén nhưng cũng không có khả năng thật sự đánh chết được bọn họ. Nhưng tôi đã ép hai hạt ma đó vứt bỏ xác thịt, một thi thể đã bị bị đánh thành tro, còn thi thể này cũng xem như được bảo tồn nguyên vẹn.”
Mập Mạp vỗ bàn tay béo ú to lớn của mình.
“Cậu thích đơn giản một chút chỉ thêm một chút muối ăn, hay thích thêm chút hành, gừng, tỏi và thì là?”
Tô Bạch nở nụ cười, Mập Mạp cũng nở nụ cười theo.
Một thân thể cường giả, máu tươi trong cơ thể anh ta, chắc chắn có thể hồi phục nguyên khí cho Tô Bạch.
Ánh đèn mờ tối chiếu lên đồ trang trí, mang theo hơi thở tôn giáo, những giá cắm nến lung lay, một bầu không khí áp lực.
Trên một chiếc bàn tròn nhỏ, có những người đang ngồi cúi thấp đầu, bọn họ dường như đang đợi điều gì đó, mong chờ điều gì đó.
Cuối cùng, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, vẻ tán dương có chút giống với dàn hợp xướng ở nhà thờ. Lúc này, thăng hoa cho một loại mùi vị mộ đạo và thần thánh.
Một nhóm tu nữ siết chặt quần áo của mình, đi từ trên thang gác xuống, vẻ mặt của bọn họ nghiêm túc, bước từng bước nhỏ, thoạt nhìn giống như những con sơn dương hiền lành, vội vàng muốn đi hầu hạ thượng đế của mình.
“Baby, I need you!”
Âm nhạc đột nhiên thay đổi, hương vị của nhạc Heavy metal lập tức được hiện ra, trực tiếp phá vỡ bầu không khí ở nơi này.
Đồng thời, một nhóm tu nữ này cũng đột nhiên ngẩng đầu, cởi bỏ trang phục trên người mình xuống, lộ ra bikini đẹp đẽ ở bên trong. Tuy rằng mấy sợi dây nhỏ đó vẫn còn vắt trên người, nhưng lại nổi lên một loại quyến rũ còn hấp dẫn hơn cả cởi sạch.
“I need you, baby!”
Các tu nữ lập tức biến thành vũ cơ nóng bỏng nhất, bọn họ lắc lư cơ thể mềm mại của mình theo tiết tấu của DJ, bắt đầu bày ra vẻ đẹp và tư thái động lòng người của mình.
Phía dưới, một đám khán giả vốn nghiêm túc, lúc này cũng bắt đầu hoan hô, tiếng huýt sáo, tiếng hét chói tai, tiếng đá viên thêm vào trong bia rượu, không dứt bên tai.
“Ái chà.” Bá tước Charre nhẹ nhàng vỗ tay, rõ ràng, anh ta rất hài lòng với màn trình diễn này, hơn nữa hiện tại cũng đã hoàn toàn đắm chìm trong loại bầu không khí này.
“Sir, ngài thật sự rất đẹp trai đấy.” Một cô gái tiếp rượu ở bên cạnh Charre ngậm một ngụm rượu vang trong miệng, sau đó chủ động tìm đến bên môi vị khách của mình.
Bá tước Charre cũng hiển nhiên vô cùng vui sướng, hai người bọn họ hôn nhau ngay tại trận, rượu vang lưu chuyển giữa mồm miệng của hai người.
Nữ tiếp rượu có vóc dáng vô cùng nóng bỏng, trong lúc nhất thời bá tước Charre cũng có chút khó lòng mà kìm nổi, bắt đầu giở trò, đối với anh ta mà nói, phụ nữ phương Đông có một loại hương vị càng khiến mình mê mệt hơn cả phụ nữ phương Tây.
Thật lâu sau môi mới rời đi.
“Cô thật đúng là tiểu ác ma của tôi.” Bá tước Charre duỗi tay, nhẹ nhàng sờ lên gò má của cô gái một chút, sau đó trong lòng bàn tay biến ra một xấp đồng bảng Anh, nhét vào trong khen giữa hai gò cao ngất trên ngực cô gái đó.