Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 691 - Chương 691 Chiến Với Thiên Thần! 1

Chương 691

Chiến Với Thiên Thần! 1


Trong lúc nhất thời, cô gái trở nên càng thêm nóng bỏng và nhiệt tình hơn, trực tiếp ngồi lên người của bá tước Charre.


“Sir, ngài là một người Kito giáo sao?” Khi cô gái hôn lên cổ của bá tước Charre, phát hiện ra cây thập giá trên ngực anh ta.


“Đúng vậy, tôi là tín đồ trung thành nhất của Chúa trời, đồng thời cũng là người canh giữ thiên đường.” Bá tước Charre trả lời.


“Vậy em vừa vặn trái ngược với ngài rồi.” Cô gái kéo thấp áo của mình xuống, để lộ ra hai gò cao ngất đó, trên hai khối thịt mềm có một hình xăm, hình xăm đó là một con Vampire.


“Em chính là tín đồ của Satan.”


“Vậy đêm nay tôi phải thay mặt Chúa trời thảo phạt cô rồi.” Bá tước Charre cười bảo, chỉ có điều, khi ánh mắt của anh ta nhìn về phía hình xăm đó, rõ ràng có hơi ý vị sâu xa: “Cô gái xinh đẹp, lẽ nào ở phương Đông các cô, cũng phổ biến việc sùng bái Vampire sao?”


“Đúng vậy, bọn họ bất tử, bọn họ đẹp trai, bọn họ cao quý, bọn họ yêu dị, nếu bọn họ cần, em bằng lòng dâng máu tươi của mình cho bọn họ.” Cô gái thật sự thành kính giống như một tín đồ.


“Tôi thật sự rất khó mà hiểu được, thiên thần thánh thiện và thuần khiết, tại sao sức hút của họ hiện tại, lại không bằng một đám giống loài đáng thương ở phương Tây, cũng chỉ có thể cuộn mình tránh né như một lũ chuột đó. Bọn họ làm sao có thể sánh được với thiên thần.”


“Thiên thần?” Cô gái đột nhiên cười bảo: “Chỉ có bé ngoan và học sinh tiểu học mới thích thiên thần thôi.”


Nghe được câu nói này, trong ánh mắt của Charre lóe lên một tia giận hờn rồi biến mất, sau đó anh ta đẩy cô gái ở trước mặt này ra: “Tôi muốn đổi một người khác, cảm ơn.”


Cô gái không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng nể mặt người trước mặt này đã nhét cho mình một xấp đồng bảng Anh đó, cô ta cũng trực tiếp quay đầu đi tìm má mì.


“Thật đúng là nhân loại ngu xuẩn.” Bá tước Charre tự rót cho chính mình một ly bia, một hơi uống hơn phân nửa. Lúc này, một bóng người lại gần anh ta.


“Aha, tôi nói đổi một người, cũng không phải đổi một tên đàn ông qua đây tiếp tôi, tính hướng của tôi rất bình thường nhé.”


Anh ta quay đầu nhìn về phía bên cạnh mình với chút ý cười, sau đó, anh ta đột nhiên sững sờ.


“Chào anh.” Tô Bạch cắn một điếu thuốc trong miệng, nhìn người Anh đang ngồi ở trước mặt mình này.


“Cậu tìm lầm người rồi, tôi không biết cậu.”


Bá tước Charre lập tức cầm quần áo mà mình đã đặt trên sô pha lên rồi rời đi, vọt thẳng lên đến tầng hai, câu lạc bộ đêm cao cấp này được xây dựng dưới lòng đất, ra khỏi tầng hai trực tiếp là mặt đường.


Bá tước Charre đẩy cửa sắt ở tầng hai ra, ngoài cửa, có một Mập Mạp đã sớm đứng ở nơi đó, ngay khi anh ta đi ra ngoài, Mập Mạp nhẹ nhàng phủi tay mình, dường như đã đợi lâu rồi.


“Fuck!” Bá tước Charre thầm chửi một tiếng.


“Tôi rất tò mò, tại sao anh vẫn còn tiếp tục nán lại Trung Quốc, hơn nữa còn tới Thượng Hải.” Tô Bạch không nhanh không chậm đi theo bước chân của Charre ra khỏi cửa sắt: “Lẽ nào Nam Kinh không có chuyến bay quốc tế hay sao? Chuyện này hình như không có khả năng.”


“OK, người anh em, chuyện này từ đầu đến cuối không hề liên quan đến tôi một chút nào, tôi cũng định rời khỏi Trung Quốc sớm một chút rồi, muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu. Nhưng vì một vài chuyện, mà tôi không thể không tiếp tục ở lại nơi này, đây cũng không phải là điều tôi muốn. Các cậu muốn biết gì, tôi cũng không thể trả lời được, mọi người đều là một phần tử trong xã hội văn minh, đừng làm khó tôi mà, để tôi đi đi, có được không?”


Bá tước Charre hạ thái độ của mình xuống rất thấp, đặc biệt là khi nhìn về phía Tô Bạch, anh ta luôn có một loại cảm giác run sợ. Loại cảm giác run sợ này không phải tới từ một loại vừa gặp đã yêu giữa một người đàn ông và một người đàn ông khác. Mà là vì một cảnh tượng một mình Tô Bạch mang theo tám nghìn oan hồn thẳng tiến từ ngoại ô thành phố Thượng Hải vào trong nội thành trước đó, thật sự đã dọa sợ bé cưng Charre mất rồi, thậm chí có thể nói đã để lại một chút bóng ma tâm lý cũng không quá.


Hơn nữa sau khi bọn họ tìm tới mình, bá tước Charre cũng lập tức hiểu ra bọn họ định làm gì. Một thính giả Anh Quốc như anh ta nán lại Trung Quốc vốn đã không thích hợp. Lúc này, anh ta hiển nhiên không bằng lòng cuốn vào trong vòng xoáy sự việc giữa mấy tên điên phương Đông đó. Một thằng điên dám dẫn tám nghìn oan hồn, cho dù phải kéo ba mươi triệu người dân thành phố chôn cùng cũng không tiếc. Một bên thì là một đám điên muốn nhận được vận mệnh xây dựng đất nước.


“Mấy lạt ma đó, anh và bọn họ rất thân nhỉ, nói cho chúng tôi biết vị trí sào huyệt của bọn họ, và tôi sẽ để anh đi.” Tô Bạch nói một cách rất bình tĩnh.


“Sorry, ngày đó tôi thật sự chỉ là người qua đường thôi, không tin cậu cứ hỏi người đàn ông bị trói trên cột gỗ này đi, lúc đó linh hồn của cậu ta bị phong ấn, nhưng khả năng cảm nhận đối với bên ngoài chắc hẳn vẫn còn, xem có phải tôi rất ngây thơ, rất vô tội, chỉ đứng ở nơi đó nhìn chút rồi đi hay không? Hơn nữa còn tiêu hao mấy một quyển trục ma pháp không gian quý giá của tôi nữa.”


Bá tước Charre nhìn Mập Mạp và hỏi.


Không nhắc tới chuyện này thì còn đỡ, vừa nhắc đến, trên gương mặt của Mập Mạp lập tức xuất hiện màu đỏ bừng tức giận. Chuyện này quả thực chính là vết nhơ trong đời anh ta cho đến nay. Anh ta vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, thích hại người khác, vậy mà lại bị người ta trói chặt vào cột gỗ như một con lợn sau khi bị đánh lén, làm cho mình trông như một thằng đần độn vậy.


“OK, OK, tôi không phải cố tình vạch vết sẹo của cậu, hy vọng cậu có thể hiểu cho tôi, ngoài ra, tôi nói lại một lần nữa, please, để tôi đi đi, OK?”


Bá tước Charre chuẩn bị đi về phía đường cái, thế nhưng cánh tay của Tô Bạch đã duỗi ngang tới như vậy, chặn anh ta lại.


Rất thô bạo, rất đơn giản.


Bá tước Charre đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, hít một hơi thật sâu, dường như đang kiềm chế một loại cảm xúc nào đó của mình.


“Thưa ngài, tôi có thể hiểu đây là một loại khiêu khích của cậu không?”


Tô Bạch mỉm cười, nhìn bá tước Charre: “Anh xuất hiện ở Trung Quốc, vốn không phải là một loại khiêu khích với toàn bộ thính giả Trung Quốc hay sao?”


“Tôi là một người thích giúp đỡ người khác, nhưng chuyện mà các cậu muốn tôi giúp này, tôi thật sự không thể giúp được, thật đấy, mong rằng các cậu có thể hiểu được.”


“Nếu không thể hiểu được thì sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.


“Tuy rằng tôi xuất hiện ở Trung Quốc, chắc chắn là chuyện không thích hợp, nhưng cậu đối xử với tôi thô bạo như vậy, lại càng không thích hợp hơn. Trước khi Chúa quyết định trừng phạt cậu, hy vọng cậu có thể tự mình hiểu lấy…”


“Bốp!”


Bá tước Charre còn chưa nói xong, đã bị ăn một đấm lên mặt, cả người bay ngược ra sau, đụng vỡ thanh chắn trên đường cái.


“Cậu…”


Bá tước Charre ôm bên mặt phải của mình, nơi đó đã có một vết bầm tím.


Chương 691

Bình Luận (0)
Comment