Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 692 - Chương 692 Chiến Với Thiên Thần! 2

Chương 692

Chiến Với Thiên Thần! 2


Tô Bạch xoa nắm tay của mình, lại đi tới trước mặt anh ta một cách thoải mái, trên gương mặt mang theo nụ cười mỉm có hơi lười biếng, lộ ra một đôi răng nanh, phía trên răng nanh hiện ra ánh sáng kim loại khiến người tuyệt đối sẽ không nghi ngờ độ sắc bén của nó. Đúng vậy, hắn là thợ săn trời sinh, mà toàn bộ sự tồn tại sở hữu máu tươi đều là con mồi của hắn và sẵn sàng trầm mê, thậm chí, dường như để lại một nụ hôn quý tộc mà anh ta để lại trên cổ mình, là một loại phần thưởng và phép lịch sự tối cao nhất.


Mập Mạp đứng ở bên cạnh, mở hai tay ra, những viên cờ nhấp nhô trong tay anh ta, xung quanh thực ra đã sớm bày bố một trận pháp rồi, nơi này đã bị ngăn cách.


Trong mắt của bá tước Charre cũng lộ ra vẻ tàn nhẫn, chỉ có điều, anh ta vẫn nhìn Tô Bạch với vẻ có hơi không xác định được, hỏi: “Này, chàng trai trẻ, cậu đang nghiêm túc đấy sao?”


“Hoặc là anh chọn nói cho tôi biết tin tức và vị trí của bọn họ, hoặc là anh mãi mãi chết ở nơi này, anh có thể thử xem tôi có phải đang dọa anh hay không. Chỉ là thính giả có thâm niên mà thôi, cho dù là ở trong thế giới hiện thực, tôi cũng giết không chỉ mới một người. Trên thực tế, ngay khi con chuột đáng thương nhà anh trốn nấp trong một câu lạc bộ đêm, đã sớm có rất nhiều đôi mắt nhìn vào anh rồi. Bọn họ đều cảm thấy anh chết ở nơi này, rồi lấy thứ máu tươi mà anh gọi là tôn quý để nuôi dưỡng hoa cỏ ở đây mới là thích hợp nhất.”


“Cậu vấy bẩn sự kiêu ngạo và tín ngưỡng của tôi, đồ ngạo mạn phương Đông.”


Bá tước Charre chậm rãi đứng dậy, một đôi cánh trắng tinh mọc ra từ sau lưng anh ta, tản ra ánh sáng thần thánh.


Tục truyền rằng, có một cách nói, đó chính là nếu thính giả phương Đông tới phương Tây, và nếu thính giả phương Tây giết chết anh ta, vậy cái giá phải hứng chịu là đánh chết một nửa thính giả cùng giới.


Cách nói này rốt cuộc có phải là sự thực hay không thì không thể nào biết được, bởi vì có rất ít người đi làm thực nghiệm, mà những người đi làm thực nghiệm cũng sẽ không trắng trợn công khai chuyện này, nhưng thính giả phương Đông đi tới khu vực của đối phương đều rất khiêm tốn, dường như đã hình thành một loại thói quen này rồi.


Đương nhiên, trừ người phụ nữ tên là Lệ Chi đó ra.


Thực ra, điều này cũng rất dễ hiểu thôi, duy trì sự ổn định vốn chính là một tôn chỉ mà Phát Thanh theo đuổi trong thế giới. Theo quan điểm của Phát Thanh, thính giả trong giới phương Tây và phương Đông, vẫn giống y như các bé ngoan ở trong nhà mình không ra ngoài cửa mới là tốt nhất, còn đã tùy tiện xông ra khỏi cửa mà không khơi ra mâu thuẫn mới gọi là kỳ quái thực sự, cho nên, độ đáng tin của cách nói này vẫn rất cao.


Đương nhiên, Tô Bạch thật ra cũng không để ý đến loại độ đáng tin đó, tuy rằng lúc này vẫn chưa phát bệnh, nhưng bất cứ việc gì đều có một thì sẽ có hai, lúc đầu đánh chết Quân Nhi và Thiết Tử ở đảo Tần Hoàng, dẫn đến việc mình suýt chút nữa thì bị trừng phạt trong thế giới chuyện xưa. Tuy rằng mình may mắn sống sót, nhưng dù sao cũng là trước lạ sau quen, nếu bản thân cảm thấy cần thiết, thì Tô Bạch cũng sẽ không ngại lại có một lần sau.


Lần đầu tiên là vì mẹ ruột của mình, mà lần thứ hai thì là vì muốn báo thù. Đều là những lý do rất hợp lý, tuy rằng đối với những Phát Thanh khác mà nói, không đến đến mức cực đoan và cố chấp như vậy, bọn họ sẽ lặng lẽ đợi chờ thời cơ, nhưng đối với Tô Bạch mà nói, chỉ vậy là đủ rồi.


Đôi cánh chim trắng tinh chậm rãi mở tung ra, cả người Charre nhẹ nhàng bay lên, trên người tản ra là một loại hào quang thần thánh giống như tia nắng ban mai ở nhà thờ. Gương mặt của anh ta thực sự rất tuấn tú, mà con người, quả thực là một sinh vật thích xem mặt. Một gương mặt đẹp trai như vậy lại phối với khí tức của thần thánh, rất dễ dàng tạo ra một loại mỹ cảm đó.


“Cậu đã chọc giận tôi rồi, người phương Đông ngu xuẩn và tự đại, lần trước cậu còn sống sót, thật sự nên ở nhà từ từ cầu nguyện, cảm ơn sự may mắn mà Chúa trời đã ban cho, mà không nên đi ra ngoài, mạo phạm một thiên thần của Chúa một cách trắng trợn như vậy.”


Tô Bạch đột nhiên bật cười, cười đến mức rất khoa trương.


“Thật ngại quá, tôi không tin thờ Chúa trời, tôi chỉ tin thờ Phát Thanh, phương Đông chúng tôi có một tôn giáo, gọi Phát Thanh giáo, chỉ có ta là bất bại giống như mặt trời mọc ở phương Đông, thánh Phát Thanh văn võ song toàn, thống nhất giang hồ! Có lẽ trong lòng anh cũng biết rõ, Chúa trời của anh, ở trước mặt Phát Thanh, cũng chỉ là một NPC có thể tùy tiện nhào nặn.”


Cả người Charre sững sờ, lẽ nào phương Đông thật sự có tôn giáo này sao?


Mập Mạp ở bên ngoài chủ trì trận pháp, nỗ lực giữa cho các bắp thịt trên gương mặt mình căng lên, điều này khiến anh ta rất khó chịu, bởi vì anh ta sắp bật cười mất thôi.


Một con Vampire và một thiên thần, hai sự tồn tại đối lập, ở bên bờ sông Hoàng Phổ, Thượng Hải như vậy, đối diện nhau mà không hề có dấu hiệu báo trước, cũng giống như khi Tô Bạch, Hòa Thượng và Gia Thố vừa mới rời khỏi trạm xe lửa Thượng Hải trước đó, có vài chuyện thật sự tới quá đột xuất.


Nhưng Tô Bạch chỉ tin thờ một câu nói, đó chính là: Thù thì phải báo kịp thời.


“Vù!”


“Vù!”


Thiên thần và Vampire cùng nhau ra tay, trong nháy mắt, hai sự tồn tại này đã va chạm vào nhau dữ dội.


Trong mắt của người bình thường, thiên thần chắc hẳn là một loại hình thượng mềm yếu, nhưng trên thực tế lại không phải vậy.


“Ầm!”


“Ầm!”


“Ầm!”


Nắm tay của đôi bên va vào nhau, cứng đối cứng, không ai lùi về sau một bước, cũng không ai tránh đi một bước, cứ đối đầu chân thật như vậy, tiếng đánh nhau chói tai không ngừng truyền tới, khiến Mập Mạp đứng ở bên ngoài cũng cảm thấy bên màng tai của mình có hơi đau đớn.


Mặt đường dưới chân nứt ra thành từng mảnh, rõ ràng đã không thể chịu nổi áp lực mà hai người này tạo ra.


Cuối cùng, sau một hồi đánh nhau liên tiếp, một quyền của Charre đánh trúng cổ của Tô Bạch, mà một chân của Tô Bạch cũng đá trúng vào bụng của anh ta.


Cả người Tô Bạch xoay một vòng nguyên tại chỗ, té lăn quay thật mạnh xuống đất, còn Charre vốn muốn dựa vào đôi cánh để miễn cưỡng chống đỡ không rơi xuống đất, nhưng vẫn ma sát trượt trên mặt đất, lúc này đôi cánh trắng tinh cũng đã lấm lem bụi bẩn.


Chốc lát sau, Tô Bạch đứng dậy, hơi cong người lại, giống như con báo săn sắp phóng tới.


Chương 692

Bình Luận (0)
Comment