Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 693 - Chương 693 Nguyên Tắc Một Trung Quốc

Chương 693

Nguyên Tắc Một Trung Quốc


Charre phủi bụi trên vai mình, mà không để ý đến những vết xanh tím trên người, tuy rằng nó quả thực rất đau.


“Thánh quang bảo hộ!”


Một tầng áo giáp tinh tế xuất hiện trên người Charre, bảo vệ những vị trí yếu hại trên cơ thể của anh ta, áo giáp màu trắng tinh hiện ra ánh sáng rực rỡ và thần thánh, đã lại càng như phụ trợ cho hình tượng thiên sứ của anh ta.


Một chiếc áo gió màu đen xuất hiện trên người Tô Bạch, nhẹ nhàng, và quan tâm, cũng được xem là “may theo yêu cầu” về mặt ý nghĩa chân chính, điều này khiến Tô Bạch trông có vẻ càng thêm sâu xa và Âu Mỹám.


Đôi cánh mở tung ra, Charre bay lên, ý đồ muốn chiếm giữ ưu thế trên không, thế nhưng anh ta mới bay lên độ cao chưa đến mười mét, một lớp chất nhầy đột nhiên xuất hiện bao phủ anh ta.


Mập Mạp đứng ở bên ngoài, hai tay biến đổi thay thường một hồi, khóe miệng mang theo một nụ cười chế giễu. Nói thật, tâm lý hiện tại của Mập Mạp cũng có chút nghi ngờ, anh ta thậm chí còn hơi cảm thấy, mình có chút không thể giải thích được cách làm trước đó của Tô Bạch. Nhưng thông qua chuyện ở Tử Kim Sơn đó thì có thể nhìn ra được, một mặt là hướng về cái lợi tránh đi cái hại, một mặt tự cho là tranh thủ tối đa hóa lợi ích của mình nhất, ngược lại khiến bản thân rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.


Có đôi khi, đầu óc có thể thật sự đơn giản một chút mới là tốt nhất.


“Không công bằng, các cậu có hai người!”


Charre vất vả lắm mới thoát khỏi sự quấy rầy tới từ trận pháp, bị ép phải giảm độ cao của mình xuống.


“Con mẹ nó, ai mời anh tới Trung Quốc chứ!”


Áo gió mang theo Tô Bạch cũng trực tiếp bay lên, vừa vặn gặp được Charre đang rơi xuống.


Charre hừ lạnh một tiếng, trong lòng bàn tay xuất hiện một thanh trường côn màu bạc, đâm một nhát về phía Tô Bạch!


Tô Bạch không hề tránh né, thậm chí còn không giảm tốc độ của mình xuống, mà vẫn trực tiếp xông lên.


“Phụt!”


Trường mâu đâm vào trong cơ thể của Tô Bạch, trong nháy mắt lại phát ra ánh sáng tinh lọc, cũng may, tuy rằng áo gió không thể hoàn toàn chặn được trường mâu sắc bén, nhưng vẫn gỡ bỏ phần lớn ánh sáng tinh lọc.


Thế xông tới của Tô Bạch cứ tiếp tục mà không giảm, vị trí cánh tay của mình đã bị trường mâu đâm thủng, nhưng hắn vẫn thuận theo hướng này như cũ.


Con ngươi của bá tước Charre co rút, trước đây, anh ta thật sự chưa từng gặp qua loại người tàn nhẫn như vậy. Nhưng lúc này, anh ta đã bị Tô Bạch sáp lại gần người, một bàn tay của hắn tóm lấy cổ anh ta.


Cơ thể của bá tước Charre cơ thể hạ thấp xuống, tốc độ được cộng thêm từ đôi cánh được thể hiện rất rõ ràng trong chiến đấu.


Thế nhưng, một đòn của Tô Bạch uổng công vô ích, không bắt được người của Charre cũng không sao, cứ bắt được cánh của anh ta là được. Dù sao thì đôi cánh trắng tinh như vậy, đẹp đẽ như vậy, thật sự có hơi khiến người… nhìn mà bực bội.


“Soạt!”


Đôi cánh bị tóm lấy, cơ thể của bá tước Charre lập tức bị kìm hãm.


Ngay khi anh ta chuẩn bị phản kích, thì trong bàn tay của Tô Bạch đã xuất hiện địa ngục hỏa shotgun, hắn liên tiếp bóp cò súng nhằm vào đôi cánh màu trắng đó.


“Bằng! Bằng! Bằng!...”


Bá tước Charre phát ra một tiếng kêu rên trong cổ họng. Đôi cánh này cũng không phải là vật phẩm bổ sung tương tự như áo gió của Tô Bạch, mà là “cơ quan” thật sự mọc ra từ trên người anh ta, không có gì khác biệt với hai tay và hai chân của anh ta hết.


Một đôi cánh bị đánh cho chảy máu tươi đầm đìa, lông rụng mất phần lớn, ngay sau đó, một chân của Tô Bạch đạp mạnh xuống, dẫm lên bả vai của bá tước Charre, lúc này cả người bá tước Charre giống như một viên đạn rớt xuống dưới.


Anh ta còn muốn dựa vào đôi cánh của mình để ổn định thân hình, nhưng bởi vì đã mất đi một bên cánh, khiến anh ta rất khó giữ được thẳng bằng, gần như quay một vòng rồi rơi xuống.


“Ầm!”


Trên mặt đất bị đập ra một cái hố, mà thiên thần cũng đã trở nên không còn thần thánh và thanh khiết nữa, lúc này, anh ta máu chảy đầm đìa, hơn nữa còn mang theo một chút chật vật.


“Vù!”


Tiếng ma sát dữ dội trong không khí truyền tới từ đỉnh đầu, bá tước Charre ngẩng đầu lên, trông thấy Tô Bạch đột nhiên lao từ trên xuống, trực tiếp đâm về phía mình. Trong tay anh ta, lập tức xuất hiện một quyển trục, đây là một quyển trục thuộc tính Quang Minh, có tính mục tiêu và hiệu quả khắc chế cực mạnh đối với sinh vật ở phe hắc ám.


Quyển trục rải ra, thế nhưng, ngay khi bá tước Charre định kích hoạt quyển trục này, thì Mập Mạp ở bên ngoài đột nhiên đan chéo hai tay, quân cờ trong lòng bàn tay hoàn toàn vỡ nát, trận pháp sụp đổ thành tiếng, nhưng sức mạnh của trận pháp lại hoàn toàn khởi động vào lúc này!


“Rắng rắc…”


Charre chỉ có thể trơ mắt nhìn quyển trục mà mình vừa mới lôi ra vỡ nát tươm, đồng thời một luồng lực đạo đáng sợ cũng đang nghiền áp tới, giống như vô số cây gậy giơ lên đánh lên người mình.


“Phụt…”


Một ngụm máu màu vàng phun ra, trên gương mặt của Charre lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì Tô Bạch đã xuống tới nơi rồi, mà mình, ngay cả bày ra tư thế phòng thủ căn bản nhất cũng làm không nổi.


Trong mắt của Charre, trên người Tô Bạch xuất hiện những đường tơ máu, tựa như một man di tới từ bộ lạc cổ xưa, lúc này đã có được bí pháp truyền thừa đáng sợ, không khí trong không trung cũng xuất hiện ngọn lửa màu lam, đây là hiệu ứng gây ra từ việc không khí ma sát mãnh liệt.


Quả nhiên là… đáng sợ như vậy!


Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười, lúc này, thiên thần ở phía dưới, lại trông giống như một bé sơn dương vô cùng đáng thương, đang nhìn mình.


Thật… đáng yêu!


“Ầm!”


Đầu gối của Tô Bạch, động mạnh vào ngực của bá tước Charre.


“Răng rắc…”


Áo giáp trực tiếp văng tứ tung, ngay sau đó là tiếng khớp xương gãy nứt, cả người Charre bị đụng đến mức cong gập lại, xung quanh cũng nổi lên cát bụi dày đặc.


Ngay sau khi cát bụi chậm rãi tản đi, lộ ra bóng người ở trong đó.


Chân của Tô Bạch giẫm lên ngực của Charre, tứ chi của anh ta dang rộng ra, trên người chỗ nào cũng đều là vết nứt và hư hại, đôi cánh cũng đã biến mất, thần tính trên người cũng chẳng còn thấy đâu.


“Các cậu… hai đánh một… không công bằng…” Trong miệng của Charre đều là nội tạng vỡ nát của mình, ngay cả tiếng nói chuyện cũng không rõ ràng cho lắm.


Đúng vậy, nếu không phải có trận pháp mà Mập Mạp bày sẵn trước đó, và mình liên thủ với anh ta, thì Tô Bạch cũng biết rõ, mình không có khả năng đánh cho tên điểu nhân này đến mất đi khả năng tự lo một cách dễ dàng như vậy được. Điểu nhân này, cho dù từ phương diện thực lực bản thân hay là trang bị pháp khí, thực sự đều ở mức độ ngang bằng với mình.


“Bây giờ, anh có thể đưa ra lựa chọn một lần nữa, là nói cho tôi vị trí của mấy lạt ma đó, hay là… chết đây?”


Tô Bạch nói một cách bình tĩnh, đồng thời giơ khẩu súng trong tay lên, nhắm thẳng vào đầu của bá tước Charre.


“Tôi không tin cậu dám giết một thính giả không có quan hệ nhân quả với cậu như vậy, thân là một thiên thần thần thánh, sự kiêu ngạo của tôi, danh dự của tôi, quý giá hơn so với tưởng tượng của cậu vô số lần!”


Chương 693

Bình Luận (0)
Comment