Chương 694
Người Hành Hương Thành Kính 1
Tô Bạch dường như hoàn toàn không nghe thấy lời nói của anh ta, ngón tay bắt đầu ép lên cò súng. Vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt bình tĩnh, động tác cũng bình tĩnh, trong lòng Charre đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi vô biên, anh ta bất chợt nhận ra, chàng trai phương Đông đang giẫm lên người mình này, hắn không phải đang phô trương thanh thế với mình, mà hắn thật sự có thể không kiêng dè sự trừng phạt của Phát Thanh, mà giết chết một thính giả như mình!
Đột nhiên, hình ảnh Tô Bạch dẫn theo tám nghìn oan hồn đi tới Thượng Hải, hiện ra trong đầu của bá tước Charre.
Hắn là thằng điên, hắn là đồ rối loạn tâm thần, hắn là một tên ác ma!
Ngay khi cò súng sắp đè đến mức chỉ còn lại một chút xíu sẽ bị bóp cò.
Charre đột nhiên gào lên: “Nhưng quốc gia của tôi là nước lớn phương Tây đầu tiên thừa nhận Trung Quốc mới, thân là thành viên hoàng thất của quốc gia này, tôi tôn trọng và thấu hiểu nguyên tắc một Trung Quốc của Trung Quốc, tôi cũng căm thù đến tận xương tủy đối với việc phân chia thế lực của Trung Quốc. Tôi cũng giống như các cậu, cũng căm thù loại phần tử khủng bố có mưu đồ chia cắt quốc gia đó.”
“Lúc trước cậu có dự định giết anh ta thật sao?” Mập Mạp vừa lái xe vừa hỏi, trong miệng của con hàng này ngậm một điếu thuốc, nhưng lại không châm lửa.
Hai tay Tô Bạch gối ra sau đầu, hạ ghế dựa xuống, cả người nửa nằm trong xe, nghe thấy câu hỏi mà Mập Mạp hỏi mình này, hắn đáp: “Anh thấy sao?”
“Nửa thật nửa giả, nếu là người khác đi làm, tôi thật sự cũng sẽ cảm thấy là giả, nhưng nếu là cậu làm, dù là giả vẫn có thể khiến người ta cảm thấy là thật.” Mập Mạp trả lời.
“Tùy vậy.” Tô Bạch lôi một cái lọ từ trong ngực ra, bên trong có mấy giọt máu tươi, lúc này, máu tươi trong bình lộ ra một loại cảm giác nhẹ nhàng, không chói lòa.
“Nếu tôi không mang cỗ thi thể đó trở về, vậy có phải cậu dự định sẽ uống nó để khôi phục thực lực không?” Mập Mạp hỏi.
“Có lẽ thế, nhưng tác dụng phụ của việc uống nó khá rõ ràng.” Tô Bạch thở dài một hơi: “Đặc biệt là trạng thái khi đó của tôi quả thực rất kém, rất khó áp chế được tác dụng phụ của nó.”
Tô Bạch nhớ lần trước sau khi mình hấp thụ một giọt máu của Ansister đó, mình đã lúc tỉnh lúc dại rất lâu. Khi đó là còn đang ở thời kỳ trạng thái đỉnh cao của mình, mà nếu ở thời điểm bị thương nặng đến đại thương nguyên khí, cắn nuốt mấy giọt máu đó, rất có khả năng sẽ dẫn đến việc đánh mất chính mình trong trí nhớ của máu.
Giống như Trang Chu mộng điệp, nếu như không thể phân được rõ ràng cái gì là trí nhớ từ bên ngoài đến, cái gì là trí nhớ của mình, thì mức độ nguy hiểm đó rất có đáng sợ. Nếu trí nhớ của một người bị bóp méo, quên mất quá khứ của mình, mơ hồ về thân phận của mình, vậy thực sự cũng không có gì khác biệt quá lớn so với cái chết.
Trước đây, Tô Bạch đã từng đọc một quyển tiểu thuyết nghiên cứu thảo luận về triết lý, ý kiến của nó chính là, thực ra sinh mệnh của con người có nhiều loại cách thức biểu đạt, không chỉ vẻn vẹn giới hạn ở một phương diện cơ thể có còn hoạt tính hay không nữa. Nếu trí nhớ của một người bị thay đổi, hoặc là nói nếu trí nhớ của một người, bị một trí nhớ khác thay thế vào, vậy cho dù có thành lập về mặt lý luận hay không, nhưng loại cảm giác này, giống như một người vẫn còn đang sống như cũ, mà người vốn đang sống, thực ra xem như đã chết rồi.
“Vẫn nên đợi sau khi Hòa Thượng và Gia Thố tỉnh lại, bọn tôi hộ pháp hỗ trợ cậu rồi lại cắn nuốt nó sau. Lần trước ba người chúng tôi cùng nhau hỗ trợ cậu, để cậu tiến vào trong hình ảnh ký ức của Vampire đó, chúng tôi cảm thấy áp lực rất lớn. Nếu một mình cậu tiến vào, thật sự rất dễ đánh mất chính mình, hơn nữa, về người mà các cậu suy luận ra, sinh tồn trong thời điểm đó, mức độ nguy hiểm của người đó chắc chắn rất cao, tuy rằng lần đó chúng ta luyện hóa ông ta, nhưng ai biết liệu việc này có phải nghi trận mà ông ta cố tình bày ra hay không.”
Tô Bạch gật đầu, nếu có thể không mạo hiểm, thì vẫn đừng mạo hiểm trước vẫn tốt hơn. Đặc biệt là bây giờ đang trên đường làm việc, nếu lại thêm việc không đâu nào đó, ngược lại sẽ biến thành chân tay lúng túng.
“Địa chỉ mà điểu nhân đó đưa cho, anh có thể xác thực là chính xác không?” Tô Bạch nhìn về phía Mập Mạp.
“Chắc là đúng đấy, tôi đã đích thân bày nó lên bàn thờ mời Lão Quân làm chứng, sau đó, anh ta lại thề trên danh nghĩa Chúa trời của anh ta rằng đó không phải là nói dối, nên tôi cảm thấy chắc hẳn là không có vấn đề đâu.”
“Tín ngưỡng gì đó, thực ra thật sự chẳng đáng tiền gì. ” Tô Bạch nói một cách rất bình tĩnh.
“Mấy thứ như vậy, bình thường cũng đặt ở bên mồm hô hào khẩu hiệu, nhưng nếu ở trong những dịp trang trọng, chắc chắn phải xem trọng, bằng không sẽ mang đến cho mình một tai họa rất lớn, truyền thừa và cường hóa của anh ta dứt khoát và trực tiếp hơn đạo gia này của tôi, thực ra phần lớn đều tu một loại “cảm ứng thiên nhân”, trong vô thức nhận được sự hỗ trợ sức mạnh từ Chúa trời hoặc là thiên đường, tôi chỉ lo lắng, anh ta có thể sẽ mật báo cho người bên đó.”
“Cho dù anh ta muốn mật báo cũng sẽ không đi báo bây giờ, phỏng chừng phải đợi hai người chúng ta đến đó đã rồi sẽ báo tin sau, để buộc mấy tay lạt ma đó cá chết lưới rách với chúng ta, mà không phải đánh rắn động cỏ từ trước, khiến mấy tay lạt ma có cơ hội chạy trốn, tránh né sự truy đuổi của chúng ta. Nếu như anh ta muốn trả thù chúng ta, vậy chắc hẳn sẽ là loại phương pháp và lối đi này.”
“Cá chết lưới rách sao?” Mập Mạp hé miệng: “Lúc đầu bọn họ không giết chết tôi, cũng vẫn không làm ra bất cứ thái độ hay suy nghĩ nào muốn giết tôi, cho nên tôi đi báo thù, cùng lắm cũng chỉ có thể đánh bọn họ gần chết, mà không thể giết chết bọn họ, bằng không tôi sẽ chịu sự trừng phạt của Phát Thanh. Nhưng Tô Bạch, cậu thì có thể. Bọn họ suýt chút nữa đã giết chết cậu, hơn nữa trước đó cậu và bọn họ vốn không quen biết, đây cũng là nguyên nhân tôi không trực tiếp truy đuổi bọn họ, mà từ Nam Kinh về Thượng Hải tìm cậu.”
Tô Bạch nhìn Mập Mạp, khóe miệng lộ ra một nụ cười, nụ cười này cụ thể có ý nghĩa gì, thì có khả năng bản thân Tô Bạch cũng không rõ.
“Tôi tin rồi.” Hắn lặng lẽ đáp.
Tối đó, sau khi ngồi lên máy bay tới Lhasa, Mập Mạp trực tiếp ngủ khò khò, Tô Bạch có thể nhìn ra được anh ta quả thực rất mệt.
Từ lúc đầu chặt đứt hồn mạch để chuộc tội, tiếp đó lại bị đánh lén, sau đó tiến hành đánh trả mấy tay lạt ma đó, đến cuối cùng lại sắp xếp trận pháp, cưỡng chế trấn áp thiên sứ đó, Mập Mạp thực ra chưa từng được nghỉ ngơi.
(Lhasa, đôi khi được viết là Llasa, là thủ đô truyền thống của Tây Tạng và hiện nay là thủ phủ của Khu tự trị Tây Tạng của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nó ở chân của đỉnh Gephe.)