Chương 695
Người Hành Hương Thành Kính 2
Đây cũng không phải là tác phong của Mập Mạp, xét về nguyên nhân, có khả năng vẫn là bởi vì trong lòng anh ta áy náy, chuyện anh ta giấu mình tìm hiểu chuyện nhân quả trước đó, đã khiến mối quan hệ giữa anh ta và những người khác xuất hiện vết nứt, sau đó lại vì sự sai sót của anh ta, mà dẫn đến việc ba người Tô Bạch, Hòa Thượng và Gia Thố gần như bỏ mạng. Nếu Mập Mạp còn muốn cứu vãn một chút mối quan hệ này, vậy cách duy nhất chính là đi báo thù, nhân lúc trước khi Hòa Thượng và Gia Thố chưa tỉnh lại mà đi báo thù, bằng không, sau này anh ta và ba người Tô Bạch sẽ hoàn toàn như người lạ.
Máy bay hạ cánh trước, sự rung chuyển khi đáp xuống khiến Mập Mạp bừng tỉnh, anh ta xoa mắt, hỏi: “Đến rồi sao?”
“Đang ở Kinh Đình, Côn Minh, vẫn chưa đến đâu.” Tô Bạch lật tờ báo trong tay.
“Ồ, chưa đến à.” Mập Mạp lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi đến khi tới sân bay Lhasa, đã là sau nửa đêm, trong máy bay phần lớn đều là du khách, ghế ngồi trong toàn bộ khoang máy bay cũng chỉ hết nửa. Điều này dẫn đến khi phát đồ ăn lại là một người hai phần, sau khi Mập Mạp ăn hai phần, thấy Tô Bạch chỉ ăn một phần, đã lấy phần còn lại của hắn ăn luôn.
Ra khỏi cửa khoang máy bay, có thể nhìn thấy biển cảnh báo, nhắc nhở du khách đi chậm, cẩn thận phản ứng cao nguyên, đối với người sinh sống ở đồng bằng mà nói, đột nhiên lên cao nguyên, cho dù bước lên bậc thang cũng vội vàng đến rất khó chịu.
Cũng may thể chất của Tô Bạch và Mập Mạp đều vượt qua người thường, hai người gần như ngựa không dừng vó đi đến một cửa tiệm cho thuê ô tô ở tòa nhà phía trước sân bay, Mập Mạp đã đặt sẵn xe trước đó, đồng thời cũng cho người ta tiền boa để đợi chuyến bay của mình đến mới tan làm.
Mập Mạp lái xe trước tiên, Tô Bạch thì ngồi ở trên ghế phụ lái, có hơi chán muốn chết.
Bởi vì thời tiết khá tốt, cho nên bầu trời sao đêm nay ngược lại rất đẹp, Mập Mạp chuyên tâm lái xe, còn Tô Bạch thì lại nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đến ngây người.
Đáng tiếc, đây không phải là một chuyến du lịch nói đi là đi, cho dù là ngồi máy bay tới hay là lái xe như bay hiện tại, thực ra đều là vì tranh thủ thời gian. Có vài việc, đã định trước không thể giấu được bao lâu, trước khi tin tức lộ ra, Tô Bạch hy vọng có thể tìm được chỗ ẩn thân của mấy lạt ma này.
Trước tiên bọn họ bị hành động cuốn theo tám nghìn oan hồn đi tới Thượng Hải của mình dọa sợ đến mức không tiếc hao phí căn nguyên để phá hủy toàn bộ pháp trận với tốc độ cực nhanh, cho nên hiện giờ, ba người này chắc hẳn đang nằm trong trạng thái rất kém, cũng chỉ có người tên là A Mục Lý đó vẫn còn cơ thể, hai lạt ma khác thì chỉ còn lại nguyên thần.
Đây chính là thời điểm nhân lúc anh ta bệnh mà lấy mạng anh ta.
Mập Mạp lái xe hết một đêm như vậy, đợi đến sáng ngày hôm sau, mới dừng lại ở một khu dịch vụ để đổ xăng, thuận tiện ăn chút gì đó. Có lẽ là do không quen với phong cách trang trí và bầu không khí bên trong trạm phục vụ mà hai người Tô Bạch và Mập Mạp đều mua đồ ăn rồi ăn ở trong xe.
“Đại Bạch, chúng ta thực sự đã rời khỏi khu thắng cảnh du lịch truyền thống rồi, nhưng không ngờ được vẫn còn có nhiều du khách như vậy, trên cơ bản đều là du ngoạn đường phố.” Mập Mạp vừa gặm bánh mì vừa nói.
“Đối với những thanh niên thích nền văn hóa nghệ thuật mới mà nói, tới Tây Tạng là để thanh lọc nội tâm của mình, theo đuổi một loại thể hiện cao hơn, khu thắng cảnh truyền thống được khai phá quá tốt, cho nên đã không có cách nào thỏa mãn được sự cách điệu của bọn họ nữa rồi, chạy xa hơn một chút, hy vọng sẽ được nhìn thấy một vài thứ khá nguyên thủy.”
Tô Bạch uống một ngụm nước chanh, vị nước chanh này rõ ràng chẳng ra làm sao, nước bị pha loãng có hơi nghiêm trọng, hợp lại giống như nước đun sôi có hơi chua.
“Thật đúng là nhàn nhã.” Mập Mạp mở cửa xe, vừa nhai đồ ăn, vừa nhìn về phía trước.
Nơi đó có một nhóm người hành hương, đang tiến đến thánh địa trong cảm nhận của bọn họ, bên cạnh còn có rất nhiều du khách ăn mặc gọn gàng, sáp lại bên cạnh chụp ảnh chung.
Tháng mười mỗi năm ở Tây Tạng sẽ xuất hiện rất nhiều người từ các khu vực như Vân Nam, Cam Túc, Thanh Hải, Tứ Xuyên đi tới Tây Tạng bái Phật. Sau khi thu hoạch hoa màu ở trong nhà, bọn họ đi tới cung điện Potala và chùa Đại Chiêu ở Tây Tạng, để bái Phật Tổ, những tín đồ theo Phật giáo Tây Tạng vẫn luôn có một quan điểm, đó là trong đời bọn họ nhất định phải đi tới Tây Tạng bái Phật Tổ một lần.
Chùa Đại Chiêu ở Lhasa, có một pho tượng Phật được đích thân Phật tổ Thích Già Ma Ni khai quang khi còn sống. Trên toàn bộ thế giới chỉ có ba bức tượng. Pho tượng ở chùa Đại Chiêu là “ngồi ngủ”, Thích Già Ma Ni từng nói: “Gặp tượng Phật của ta như gặp bản tôn.” Người hành hương thường là một thôn xóm, hoặc là một gia đình, cũng có khi là đi một mình, bên người mang theo lương thực, một đường cứ ba bước một lạy suốt quãng đường dài, bọn họ tin rằng dập đầu một trăm nghìn lần sẽ giải trừ được ác nghiệp của mình, hướng tới thế giới cực lạc.
Mập Mạp duỗi thắt lưng, lôi ra một ít tiền lẻ từ trong xe, nhìn bộ dáng là chuẩn bị học những du khách đó đi bố thí.
“Đại Bạch, tôi cảm thấy bộ dáng của bọn họ mới là thành kính thực sự.” Mập Mạp thán phục.
“Điều kiện tinh thần của con người và điều kiện vật chất thường là một loại trạng thái hơi tương phản với nhau.”
Mập Mạp rõ ràng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn.
“Đại Bạch, cậu thật sự là một tên phá hoại thanh niên yêu nghệ thuật mới đấy.”
Tô Bạch hơi mỉm cười, đặt đồ ăn xuống, rút một tờ khăn giấy ra lau tay.
Mập Mạp thì lại đi qua, đưa khoảng một trăm tệ đặt vào trong tay một người hành hương nữ.
Tô Bạch ngồi ở trong xe, nhìn một màn này, theo quan điểm của hắn, có lẽ sau khi Mập Mạp tìm hiểu nhân quả, tính cách cả người anh ta thực sự đã thay đổi rất nhiều. Trước đây anh ta là người theo chủ nghĩa duy vật và chủ nghĩa vị kỷ hơn bất cứ ai.
Có lẽ, vẫn là Mập Mạp trước kia khiến người ta cảm thấy thân thiết hơn một chút.
Anh ta xoay người, ý bảo Tô Bạch chụp ảnh cho mình, vất vả lắm mới tới đây một lần, dù sao cũng phải giữ lưu niệm gì đó chứ.
Tô Bạch không có cách nào khác, chỉ có thể cầm di động của Mập Mạp đặt ở trong xe lên, mở máy ảnh rồi ngắm thẳng anh ta.
Sau đó, trong ống kính camera của di động, hắn nhìn thấy nữ hành hương vừa mới nhận tiền của anh ta đột nhiên hóa thành một màn sương đen, sau đó một thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào lưng của anh ta!