Chương 701
Không Vào Hang Cọp Sao Bắt Được Cọp Con 2
“Mấy lạt ma đó chắc chắn sẽ không xuất hiện ở nơi này đâu, từ chuyện của điểu nhân lần trước có thể nhìn ra được, bọn họ có mối quan hệ mật thiết với thính giả phương Tây, người da đen đó thực ra chắc hẳn cũng được gọi tới đây để cứu bồ, chắc là có một vụ việc lớn cần làm, bằng không cũng sẽ không thu hút nhiều thính giả như vậy. Mập Mạp, không phải anh thích nhất là đục nước béo cò, hơn nữa còn làm không biết mệt mấy chuyện như pháp khí có lợi hay sao, tôi không tin anh thật sự không cảm thấy hứng thú.”
“Có chút mạo hiểm đó, lỡ như thân phận bị phát hiện thì sao, thế thì xong màn rồi.” Mập Mạp nói với vẻ có chút lo lắng: “Hơn nữa, bàn gia tôi cảm thấy gần đây mình vẫn luôn gặp xui xẻo, vận khí không xuôi.”
“Không sao, gần đây anh đã xúi quẩy lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc để anh xoay chuyển một lần rồi đấy, còn nữa, cho dù thân phận bại lộ, thì cũng có gì mà phải sợ? Những thính giả đó cũng không phải là lạt ma, bọn họ cũng không có khả năng tấn công chúng ta, ít nhất thì chúng ta vẫn có tự tin toàn thân thoát ra.”
“Nói cũng đúng.” Mập Mạp lái xe qua đó.
Ngay khi sắp lái đến khu cắm trại, có mấy tăng nhân bước ra, Mập Mạp dừng xe trước mặt bọn họ.
“Thí chủ, người tới nơi này chính là khách, mời đi theo chúng tôi.”
Tiếng Hán của tăng nhân này rất tốt, Mập Mạp cũng đỗ xe ở nơi đó, cùng Tô Bạch xuống xe, rồi đi vào trong khu cắm trại theo tăng nhân ở trước mặt.
Người da đen Klaus ở bên đó đã không còn thấy đâu nữa, còn thanh niên họ Châu thì lại đứng ở bên ngoài khu cắm trại, cầm một vài lá cờ nhỏ giống như đang bày cái gì đó, thấy Tô Bạch và Mập Mạp đi qua, cậu ta cũng không nói gì, mà vẫn làm chuyện của mình, trong miệng cũng đang lẩm bẩm gì đó.
Mấy lá cờ nhỏ đã cắm xuống đất, Mập Mạp cố tình đi qua chính giữa những cờ nhỏ.
Trên gương mặt của thanh niên họ Châu vốn lộ ra vẻ tức giận, nhưng sau đó lại tỏ ra kinh ngạc, hỏi: “Người cường quốc, anh biết pháp trận sao?”
“Chào Loanluan nhé, đúng đó, tôi biết pháp trận đấy.”
Mập Mạp và thanh niên họ Châu trực tiếp mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, cảnh này thực có chút đáng yêu.
Mập Mạp là đại sư pháp trận, điểm này thì Tô Bạch đã sớm biết rõ, nhưng thanh niên họ Châu kia thoạt nhìn cũng am hiểu sâu về phương diện này, sau khi hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, Mập Mạp lập tức ngồi xổm xuống, rút một lá cờ mà thanh niên họ Châu đã cắm trên mặt đất lên, rồi đổi một hướng khác.
“Loan Loan, lá cờ này đặt ở vị trí này mới đúng, hiểu không?”
“Người cường quốc, anh khiến tôi cười chết mất thôi, anh biết hình thức mà tôi bày là trận pháp gì không? Anh tuyệt đối đừng có lôi những quyển sách trận pháp lậu đổi được trong cửa hàng wechat ra đây để giở trò thật giả lẫn lộn. Đây là loại biến hóa thứ bảy trong Thiên Cương Khốn Ma, tôi biết, đại lục các anh đã có rất nhiều thứ đã thất truyền vì những hoạt động cách mạng ầm ĩ vào những năm đó, nhưng những thứ này lại được bảo tồn rất tốt ở Đài Loan chúng tôi.” Thanh niên họ Châu cũng ngồi xổm xuống, chỉ vào lá cờ đó, nói với Mập Mạp một cách rất khinh thường.
“Móa nó, đồ của lão tổ tông cứ nhất định phải chuẩn xác một trăm phần trăm hay sao?” Mập Mạp làm ra bộ dáng người nào cũng có thể dạy dỗ được: “Nếu đặt nó ở vị trí trước mặt cậu này, tuy rằng uy lực của trận pháp sẽ vì vậy mà có được sự đảm bảo lớn nhất, nhưng tính ổn định của trận pháp cũng sẽ yếu đi quá nhiều, cho dù là người không hiểu trận pháp, tùy tiện dùng sức mạnh của mình để đập loạn một hồi cũng có thể phá được trận pháp của cậu, mà nếu đặt ở vị trí tôi đặt đây, tuy rằng uy lực của trận pháp vì vậy mà không có được sự cường hóa rõ ràng, nhưng có thể nói là lùi một bước và mọi thứ đều sẽ ổn thỏa, bố cục ở trận pháp sẽ lập tức có sự thay đổi lớn, tính ổn định cũng được nâng cao hơn rất nhiều.”
“Thiên Cương Khốn Ma vốn chính là trận pháp có tính sát thương, chú trọng vào tác dụng đả thương kẻ địch trong thời gian ngắn, thay đổi kiểu như anh, ngược lại sẽ biến trận pháp này trở nên bình thường, thực đúng là vác đại bác đi đánh muỗi.”
“Một trận pháp, yếu tố số một của nó chính là ổn định, một trận pháp không ổn định thì chính là rác rưởi.”
“Trận pháp không phải vật trang trí, sự tồn tại của nó về mặt ý nghĩa chính là hỗ trợ người bày trận phát huy hiệu ứng của nó đến mức lớn nhất, nếu muốn theo đuổi tính ổn định của trận pháp, thì vẫn còn những trận pháp khác có thể lựa chọn, hình thức này của anh thật đúng là đổi đến không ra đâu vào đâu, anh còn tự cho mình là người cường quốc nữa sao?”
“Thật là, lão tử nói trận pháp là đồ trang trí bao giờ? Thằng khốn nhà cậu, đây là Thiên Cương Khốn Ma trận, đối thủ của cậu cũng không phải là những thổ phỉ sơn tặc mà lão tổ tông muốn đối phó, người mà cậu phải đối mặt là những người có thực lực ngang bằng cậu, thậm chí là thính giả có thực lực còn cao hơn cả cậu, trận pháp tương tự như tờ giấy, cậu thật sự cho rằng người khác đều là đồ não tàn hết cả sao, tên Loan Loan tự cho mình đúng nhà cậu.”
Tô Bạch khẽ vuốt trán, hắn có thể nhìn ra được, tuy rằng Mập Mạp và thanh niên họ Châu này vẫn luôn văng nước miếng vào nhau, nhưng hai người đều đang ngồi xổm trên mặt đất, không ngừng cắm lá cờ xuống, rõ ràng là đang “chơi đến quên trời quên đất”, cũng phải thôi, thính giả am hiểu trận pháp vốn đã rất hiếm có, hai người ngoài mặt cậu một câu “người cường quốc”, anh một câu “Loanluan”, nhưng thật sự đều là người có hơi chung chí hướng.
Quy mô nhân số ở trong khu cắm trại nhiều hơn so với trong tưởng tượng của Tô Bạch, phỏng chừng cũng đến mười lăm người, chỉ có điều, trong đó cũng có mấy thính giả sở hữu khí tức của thính giả có thâm niên, mà đa số còn lại, hoặc là khí tức rất yếu, hoặc là trên cơ bản không thể cảm giác được khí tức gì.
Trong chốc lát, người da đen Klaus đã trở lại, anh ta vỗ tay, toàn bộ tăng nhân đó đều rời khỏi khu cắm trại, đứng ở phía sau anh ta.
Xem ra, Klaus chắc hẳn đã đi liên lạc với mấy vị lạt ma đó, mấy lạt ma đó không ở đây, nên Tô Bạch và Mập Mạp cũng không cần lo lắng mình sẽ gặp nguy hiểm. Hơn nữa, Tô Bạch biết rõ, cho dù mất lạt ma này có bị thương nặng đến đâu, nhưng đợi đến khi thời điểm đến, bọn họ vẫn sẽ ra ngoài hái quả. Mình và Mập Mạp vốn dĩ trà trộn vào trong đội ngũ này, trước để xem xem có thể vớt được chút lợi ích nào hay không, cuối cùng mới suy nghĩ đến việc thuận đường ra tay báo thù khi mấy lạt ma đó xuất hiện sau.
“Ok, everyone!”
Cổ họng của Klaus rất lớn, sau một tiếng này, toàn bộ thính giả trong khu cắm trại đều chui ra khỏi lều trại, phần lớn bọn họ đều đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi, bởi vì mấy lạt ma đã tổ chức lần hoạt động này vẫn luôn không ra mặt.
“Sao lại là một con quỷ da đen thế?” Một người đàn ông trung niên mặc áo phông, mở miệng nói: “Tay của thính giả phương Tây cũng duỗi dài thật đó.”