Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 700 - Chương 700 Không Vào Hang Cọp Sao Bắt Được Cọp Con 1

Chương 700

Không Vào Hang Cọp Sao Bắt Được Cọp Con 1

.

.

- -------------------------


Nếu vị trí tập trung đã là ở nơi này, vậy thiết nghĩ trước đó chắc hẳn là do mấy lạt ma ở trong chùa chiền đó tổ chức, nhưng mấy lạt ma đó vì đánh hơi được mùi máu tươi, nên có ý đồ đến Nam Kinh giết chết Gia Thố, nhưng kết quả dẫn đến bản thân bọn họ lại bị thương nặng, ảnh hưởng đến kế hoạch sau này của bọn họ, những thính giả vốn dĩ tổ chức lại với nhau này, không thể không sắp xếp cho bọn họ ở bên ngoài chùa chiền tiến hành cắm trại trước, mà không dám để bọn họ trực tiếp tiến vào chùa.” Tô Bạch đoán: “Lúc đầu, mấy lạt ma này vạch kế hoạch, chắc hẳn là sau khi giết Gia Thố sẽ tiến thêm một bước nữa, nhưng bây giờ kế hoạch đã bị phá hỏng rồi.”


“Đại Bạch, cho dù thế nào thì chỉ cần cái đám thính giả chẳng hiểu tại sao lại ở nơi này không phải là mấy vệ sĩ do mấy tay lạt ma đó mời tới, thì không thành vấn đề.” Mập Mạp chà tay: “Dù sao thì mục tiêu của chúng ta cũng là tìm được mấy lạt ma đó để báo thù, cứ trực tiếp vòng qua bọn họ lẻn vào chùa đi.”


Tô Bạch lắc đầu: “Nếu khi cơ thể anh bị thương nặng, mà có nhiều thính giả như vậy ngồi ở trước cửa nhà anh, anh còn có thể yên tâm thoải mái ở trong nhà dưỡng bệnh được không?”


Trong mắt Mập Mạp lóe lên một vẻ lạ thường, đáp: “Đại Bạch, ý của cậu là mấy tay lạt ma đó rất có khả năng không còn ở trong chùa miếu nữa?”


“Không phải rất có khả năng, mà chắc hẳn hơn chín mươi phần trăm là như vậy. Bây giờ mấy lạt ma đó bị tôi và anh khiến cho cơ thể sắp sụp đổ rồi, một người bị thương nặng, hai người chỉ còn lại trạng thái linh hồn, lại thêm Phát Thanh đột nhiên ngừng phát thanh ba tháng, bọn họ phỏng chừng cũng phải giống như Gia Thố và Hòa Thượng, tạm thời không có cơ hội khôi phục thương thế, khi bọn họ còn ở trạng thái và thực lực trước đây, hoàn toàn có thể thành công tổ chức hoạt động “thám hiểm”, và “cướp bảo” một lần, với nhiều thính giả tụ tập như vậy. Bây giờ, những thính giả mà bọn họ tự tập trung lại trước đó, đã trở thành uy hiếp lớn nhất với bọn họ.”


“Đâm lao thì phải theo lao thôi.” Mập Mạp duỗi thắt lưng: “Vậy đối với chúng ta mà nói lại phiền phức đấy, lỡ như mấy lạt ma đó thật sự làm con rùa rụt cổ, dứt khoát cho những thính giả này leo cây, không phải cũng tương đương với cho chúng ta ăn thịt thỏ hay sao, bọn họ không trốn trong sào huyệt, vậy làm sao chúng ta có thể tìm được bọn họ trong một khu vực lớn như Tây Tạng này đây?”


Ngay khi Tô Bạch và Mập Mạp đang bàn bạc, thì một chiếc xe Jeep nhanh chóng lái tới từ phía sau bọn họ, tốc độ rất nhanh, hơn nữa, chiếc xe này rõ ràng đã được sửa đổi qua, âm thanh phát ra khi lái xe cùng bụi đất tung lên đều rất quái lạ.


Có âm nhạc sôi động trong xe, cách rất xa mà vẫn có thể nghe được. Chủ xe chắc hẳn là một người rất điên cuồng. Bởi vì nơi này không phải là khu thắng cảnh, người rời khỏi con đường chính, lái vào trong khu hoang dã lâu như vậy đến đây, chắc chắn có mang theo mục đích riêng của mình, mười thì chắc tám, chín phần chính là thính giả.


Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười: “Thật sự có người đang ở phía sau chúng ta.”


Xe Jeep đỗ lại bên cạnh nơi xe của Tô Bạch và Mập Mạp đang dừng, trong xe có hai người, người lái xe mặc chiếc áo khoác da màu đen trên người, đeo một cặp kính râm, đối phương là một người da đen.


Hơn nữa, khi một trong số họ mở miệng nói chuyện, Tô Bạch đã cảm giác được, đối phương không phải là người da đen lớn lên ở Trung Quốc mà mình đã từng gặp trước đó, mà là người ngoại quốc chính gốc.


“Ồ, guys, sao các cậu không tới phía trước đi.” Trong miệng đối phương đang ngậm, rõ ràng là một điếu thuốc lớn, vừa nói chuyện vừa phun mây nhả sương mang theo mùi vị.


Tô Bạch nhìn người đó một lúc, rồi thu ánh mắt về, không để ý đến anh ta nữa, Mập Mạp thì lại lôi thuốc lá của mình ra, châm lên, rồi hút một hơi.


“Thật đúng là người Trung Quốc kín đáo.”


“Người cường quốc đều như vậy cả đấy, thính giả người cường quốc cũng có bộ dáng này.” Người đàn ông phương Đông trẻ tuổi ngồi ở ghế phụ lái nói với giọng điệu khinh thường.


(Note: Người cường quốc ý chỉ người Trung Quốc.)


“Ồ, Châu, không phải các cậu là người cùng một nước hay sao?” Người da đen nói với thanh niên phương Đông ngồi ở ghế phụ lái cạnh mình.


“Klaus, tôi thừa nhận tôi là người Trung Quốc, nhưng tôi không thừa nhận tôi và bọn họ là người cùng một nước.”


“Nghe qua thật sự chẳng thuận miệng gì cả.” Người da đen tên Klaus lắc đầu: “Châu này, chúng ta vẫn qua đó trước đi nhé, đừng để mấy người bạn lạt ma đó của chúng ta phải đợi quá lâu.” Nói xong, Klaus vuốt nhẹ bàn tay của mình một chút: “Nói thật, tôi vẫn còn có chút kích động đấy.”


“Mấy vị lạt ma đó chắc hẳn đã ra…” Thanh niên họ Châu nói đến đây thì không nói tiếp nữa, rõ ràng cậu ta biết rõ, hai thính giả ở chiếc xe bên cạnh chắc hẳn có khả năng nghe rõ được cuộc trao đổi của bọn họ.


Klaus lại trừng mắt nhìn xe của Tô Bạch và Mập Mạp: “Chắc là đợi đến hơi mất kiên nhẫn rồi, cho nên mới dự định rời đi, nhưng lại có hơi không nỡ đây mà.” Nói xong, anh ta lại vẫy tay với xe của Mập Mạp và Tô Bạch: “Hây, guys, hoạt động tiếp tục như thường, chúng ta vẫn nên đi cùng đi.”


Nói xong, anh ta lại khởi động xe Jeep, lái về phía khu cắm trại ở phía trước.


Đợi chiếc xe Jeep đó lái đi xa, Mập Mạp không nhịn được mà phun ra: “Người cường quốc cái con mẹ mày, vừa nhìn đã biết là Loan Loan rồi.”


Tô Bạch nhìn Mập Mạp, cười bảo: “Người cường quốc là từ được người Hongkong dùng khá nhiều, người Đài Loan thì dùng bốn hai sáu nhiều hơn một chút, nhưng khẩu âm của người này, chắc hẳn là tiếng quốc ngữ bản Đài Loan.”


“Bốn hai sáu là có ý gì?”


“Người đại lục chết tiệt.” Tô Bạch giải thích.


“Móa nó, Đại Bạch, sao cậu lại hiểu rõ thứ này như vậy?” Mập Mạp nói với vẻ có hơi bất ngờ: “Đừng nói với tôi là cậu bình thường cũng hay lên mạng cào phím nhé.”


“Trước đó khi tôi làm ăn, cũng khá thường xuyên qua lại với các tập đoàn tài chính bên đó, tôi cũng từng ở Hongkong và Đài Loan trong một khoảng thời gian khá dài.” Tô Bạch hạ cửa sổ xe xuống: “Thực ra, đánh là thương, mắng là yêu, hai bên nói lời chế nhạo nhau so với chửi, ngược lại có thể khiến việc giao lưu thêm sâu sắc hơn.”


“Đại Bạch, bàn gia tôi không thể nào hiểu nổi cảnh giới suy nghĩ này của cậu, lẽ nào lại nói anh hùng bàn phím ở hai bên, cào phím ở trên mạng, lại là những sứ giả thúc đẩy giao lưu văn hóa hay sao?”


“Ừm, ít nhất thì trong quan điểm của tôi, rõ ràng vẫn có tác dụng lớn hơn và rõ ràng hơn rất nhiều so với loại tổ chức chính phủ quốc vụ viện Đài Loan đó.”


Mập Mạp khởi động xe: “Vậy, tiếp theo, chúng ta cũng qua đó sao? Ý của tôi là, mấy tên lạt ma đó cũng đã biết bộ dáng của chúng ta rồi.”


Chương 700

Bình Luận (0)
Comment