Chương 703
Ngũ Tương Bang Lã Bất Vi Qua 2
Quá trình leo trèo này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, bởi vì gió ở bên dưới khá lớn, lại thêm tất cả mọi người đều có suy nghĩ che giấu bản thân và giảm bớt việc tiêu hao sức mạnh, cho nên mọi người mới thành thật tay không leo trèo, mà không có người giở trò lừa gạt, ví dụ Tô Bạch hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh của áo khó để mình xuống dưới càng nhanh và nhẹ nhàng hơn, nhưng hắn vẫn không làm như vậy, hơn nữa, hắn cũng biết rõ, người có bản lĩnh có thể bản lĩnh có thể trượt trên không, chắc chắn không chỉ có một mình mình.
Tổng cộng xuống dưới có bảy người, Klaus và người đàn ông họ Châu, Tô Bạch và Mập Mạp, người đàn ông áo phông và cả hai người nữa, một người là cô gái trẻ tuổi mặc áo lông trên người, người còn lại thì lại là một ông cụ tuổi tác chừng năm mươi, sáu mươi.
Dưới tận cùng của khe vực, xuất hiện một thứ tương tự với tế đàn, cũng không được bảo tồn tốt cho lắm, toàn là mấy đồ vặt vãnh, nhưng có một vài thứ được giữ khá nguyên vẹn.
Đó chính là những quả trứng chim được điêu khắc bằng đá thoạt nhìn cao bằng người, ở bên cạnh quả trứng to lớn nhất, còn có mười tám quả trứng đá nhỏ hơn một chút, gần đó còn có không ít vật phẩm bằng đồ đá khác nữa, thậm chí còn có mấy thứ tương tự với bình gốm, trông có vẻ rất phức tạp, thuận tiện nhặt một thứ khá nguyên vẹn ở nơi này ra ngoài, chắc chắn có thể bán với giá cao, nhưng người ở đây đều không có hứng thú đối với tiền tài văn vật, bọn họ tới nơi này, cũng không phải để làm con buôn hiện vật văn hóa khảo cổ, và cũng coi thường chút thu nhập này.
“Mẹ nó, tế đàn này được người cổ đại dùng để thờ cúng trứng sao?” Mập Mạp đứng ở phía sau Tô Bạch và lầm bầm: “Cũng không khác chúng ta thờ bái Quan Thế Âm để chữa bệnh không có thai không đẻ được sao?”
“Không phải, thần thủy tổ trong truyền thuyết của dân tộc Tạng, sinh ra từ một quả trứng lớn, sau đó biến ra mười tám quả trứng hơi nhỏ hơn một chút. Đó chính là tổ tiên của dân tộc Tạng, cũng khá giống với truyền thuyết Nữ Oa tạo ra con người của dân tộc Hán.” Tô Bạch giải thích.
“Cửa vào nằm ở nơi này, mọi người đi theo tôi.” Klaus hiển nhiên đã từng tới nơi này, anh ta quen việc dễ làm, dẫn mọi người đi tới chỗ sâu trong tế đàn.
Đúng lúc này, bản chất đôi mắt nhanh nhạy của Mập Mạp cũng được phơi bày, anh ta nhân cơ hội mình và Tô Bạch đi ở cuối cùng, tránh tầm nhìn của người khác, lập tức duỗi tay vào trong đống đá vụn đó, tóm lấy một thứ, chỉ có điều sau khi lôi ra, lại lắc đầu trong sự thất vọng, anh ta nhỏ giọng nói: “Không phải pháp khí, trông giống như đồ đồng vậy.”
Tô Bạch nhận thứ này từ trong tay của Mập Mạp: “Đây là đồ đồng xanh, nhìn tạo hình thì là phần trước của cây thương, tổ tiên phía bên Tây Tạng này cũng nắm được kỹ thuật rèn vũ khí bằng đồng xanh từ rất sớm sao?”
Tô Bạch vừa nghi ngờ nói, vừa xoay mũi thương đó, ngay sau đó, hô hấp của hắn đột nhiên ngừng lại.
Trên cây thương này, điêu khắc mấy chữ: “Ngũ Niên Tương Bang Lã Bất Vi Tạo Chiếu Sự Đồ Trấp Công Dần.”
“Ngũ Niên Tương Bằng Bất Vi Tạo Chiếu Sự Đồ Thừa Trấp Công Dần? Nó có nghĩa gì vậy?”
Mập Mạp biết được đây là những chữ gì từ miệng của Tô Bạch. Chuyện này cũng không thể trách anh ta được, về những phương diện khác, anh ta tuyệt đối là một người tinh anh, nhưng về phương diện lịch sử thì anh ta thật sự chỉ có thể được tính là cấp bậc “Hoàn Châu cách cách” mà thôi.
“Sau cải cách chính trị của Thương Ưởng nhà Tần với tư tưởng pháp gia trị quốc, lối suy nghĩ của pháp gia đã dung nhập vào trong mọi mặt ở quốc gia, đến mức mỗi một loại vũ khí, khi chế tạo đều được kiểm tra nghiêm ngặt nhiều lần, một khi vũ khí này xuất hiện sơ suất về mặt chất lượng, thì người phụ trách được ghi phía trên, một người cũng không chạy thoát được. “Ngũ Niên” trong chữ khắc này, ứng chỉ chính sách Tần Vương năm năm, tức năm hai trăm bốn mươi hai trước công nguyên, “Tương Bang” tức là “tướng quốc” trong điển tịch, vào thời Hán vì tránh phạm húy Hán Cao Tổ Lưu Bang, nên mới đổi tương bang thành tướng quốc. “Đồ” trong chữ khắc là địa danh, “Thừa Trấp, Công Dần” là quan giám sát và thợ.”
Tô Bạch nhỏ giọng giải thích với Mập Mạp, đồng thời hai người vẫn luôn tiến lên theo đại đội ở phía trước, cũng may tất cả mọi người đều không để ý đến loại nhỏ giọng thì thầm này, bởi cũng có rất nhiều người đều đang châu đầu ghé tai nhau.
Klaus và người đàn ông họ Châu đi cùng nhau, cô gái mặc áo lông và ông cụ đó đi chung, Tô Bạch và Mập Mạp đi với nhau, còn người đàn ông mặc áo phông thì lại đi một mình, mọi người đều đang nhỏ giọng trao đổi một với một.
“Nơi này có xuất hiện mũi thương của thời đại triều Tần, vậy có nghĩa khi ấy quân Tần đã từng tới nơi này rồi sao?”
Mập Mạp hỏi với vẻ có hơi ngạc nhiên, thực ra là từ sau khi trải qua mà kết luận mà Tô Bạch và Gia Thố ngồi chung với nhau thảo luận ra vào lần trước, anh ta xem như cũng đã cầm điện thoại bù lại một chút kiến thức về lịch sử triều Tần, chỉ có điều nó không được hệ thống và cũng không được đầy đủ như vậy mà thôi.
“Tôi không biết, dựa theo ghi chép trong [Sử ký – Tần Thủy Hoàng bản ký]: “Đất từ phía đông đến đất và biển Triều Tiên, phía tây đến Lâm Thao, Khương Trung, phía nam đến miền cửa nhà quay về hướng bắc, phía bắc lấy Hoàng Hà làm biên giới, men theo Âm Sơn đến Liêu Đông.”, “Khương Trung” ở đây là địa danh cổ, vào thời Khương Hán ý chỉ khu vực cư trú của dân tộc Khương, nay là Thanh Hải, Tây Tạng, tây bắc bộ tứ Xuyên, và tây nam bộ Cam Túc.
Nhưng vị trí mà chúng ta đang ở hiện tại được tính là nơi sâu nhất ở Tây Tạng, cách đường biên giới thực ra cũng không quá xa. Triều Tần cũng không thật sự áp dụng sự thống trị đối với Tây Tạng. Khi ấy ở Tây Tạng này chắc hẳn vẫn còn là một bộ lạc nhỏ nằm ở hình thức sinh hoạt thời kỳ nguyên thủy. Tôi nhớ hình như thẳng cho đến khi Thổ Phiên thành lập, thì Tây Tạng mới được tính là sở hữu đại diện chính quyền thuộc về mình chân chính, mà nổi danh nhất chính là chuyện của quốc chủ Thổ Phiên Tùng Tán Can Bố và công chúa Văn Thành, nhưng đó là Trung Quốc thời Đường, cách thời kỳ Tần Thủy Hoàng chắc hẳn còn cả kém tám trăm năm nữa.”
“Tây Tạng lớn như vậy, tại sao khi ấy Tần Thủy Hoàng không đánh hạ đi? Mấy ngày trước tôi đặc biệt đi tra qua bản đồ triều Tần, phát hiện nếu nắm được một khu vực rộng lớn như Tây Tạng này, gần như tương đương mới mở rộng lãnh thổ thời Tần ra gấp đôi đó.”
Tô Bạch đảo trắng mắt với anh ta: “Lấy được thì có thể làm được gì? Có thể trồng trọt được sao? Đất rộng người thưa, khí hậu không tốt, lại còn là cao nguyên, đánh chiếm nó phải tiêu hao biết bao nhiêu sức mạnh của vương triều Trung Nguyên, mà có thể có được gì từ nơi này thế? Có được nó cũng chỉ là một vụ mua bán lỗ vốn, cho nên thẳng đến khi người Mông Cổ nổi dậy sau này, mới vì chính thể đặc biệt của bản thân người Mông Cổ và tính dân tộc, mới hoàn toàn đánh hạ Tây Tạng để sát nhập vào bản đồ của mình. Mà vương triều Trung Nguyên, cũng là tới thời Càn Long mới có đại thần trú Tạng, vốn ý định ban đầu là Tây Tạng và chính phủ Tây Tạng sở hữu quyền chấp pháp bình đẳng, nhưng phần lớn cũng chỉ chỉ là một loại thống trị về mặt hình thức mà thôi, còn sát nhập Tây Tạng vào trong bản đồ Trung Quốc chân chính, vẫn là vì bản thân nó tự tìm đường chết, phản loạn, mang đến lý do cùng cái cớ cho quân giải phóng tiến vào bình định Tây Tạng.”
(Chú thích: Đại thần trú Tạng – đặc biệt chỉ đại thần đóng quân ở Tây Tạng, chức vụ được chính phủ trung ương Trung Quốc thời nhà Thanh thiết lập ra, phái đến dừng chân ở Tây Tạng, và tham gia vào các cuộc trao đổi giữa chính phủ trung ương nhà Thanh và Tây Tạng.)