Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 704 - Chương 704 Cưu Cưu Lão Tần, Cộng Phó Quốc Nạn 1

Chương 704

Cưu Cưu Lão Tần, Cộng Phó Quốc Nạn 1


(Chú thích: Cưu cưu lão Tần, cộng phó quốc nạn có nghĩa người dân nước Tần uy vũ mạnh mẽ, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, bảo vệ quốc gia vào thời điểm đương đầu với quốc nạn.)


“Vậy điều đó có nghĩa là khi ấy có một nhánh quân Tần đã từng tới cao nguyên du lịch rồi sao?” Mập Mạp có hơi mơ hồ: “Cho dù cưỡi ngựa hay là chạy bộ, thì chạy đến nơi này, cũng rảnh thật.”


“Trước tiên cứ đi vào bên trong xem tiếp đã, tôi đoán, nếu ở vòng ngoài đã nhìn thấy mũi thương nhà Tần, vậy bên trong chắc hẳn vẫn còn những hiện vật khác nữa.”


Phía trước, bên trong bức tường đá của khe nứt xuất hiện một không gian lõm xuống, bởi vì đã thâm nhập vào lòng đất rất sâu, lại thêm nơi này vốn là khe nứt sinh ra từ trận động đất, cho nên “trạng thái nguyên sinh” ở bên dưới vẫn được bảo vệ một cách nguyên vẹn, từ trong này có thể nhìn thấy được thạch anh đang lấp lóe, còn có cả những tầng băng, giống như một cái tủ đá to bằng một quảng trường đang mở ra với bạn vậy. Sự ớn lạnh Âu Mỹám bức người ở bên ngoài này, cho dù là thính giả cũng phải rụt cổ lại theo bản năng.


“Lạnh như vậy, tuyệt đối không phải vì nguyên nhân khí hậu, không hề đơn giản như vậy.” Lúc này, vị thính giả tuổi tác lớn đó đứng ra nói chuyện, đồng thời, ánh mắt của ông ta cũng nhìn chằm chằm vào Klaus một cách lạnh lùng:


“Cậu Klaus, đã đến tận đây rồi, trước khi tiến vào, cậu ít nhất cũng phải nói cho chúng tôi biết, rốt cuộc bên trong có gì đi chứ, đạo lý người chết vì tiền chim chết vì mồi này, chúng ta đều hiểu cả, cũng đều có thể lý giải được, bên trong chắc chắn có nguy hiểm, nhưng nếu ngay cả nói cho chúng ta biết bên trong có gì mà cậu cũng không chịu, vậy chúng tôi thà rằng dừng bước ở nơi này còn hơn.”


Những thính giả khác cũng đều nhìn Klaus, rất dễ nhận thấy, lúc này, chính là thời cơ tốt nhất để tập thể yêu cầu quyền được biết, mọi người đều bằng lòng lấy hạt dẻ trong lò lửa, nhưng chẳng ai lại muốn gặp phải nguy hiểm chết toi vào thời điểm mà không hề phòng bị một chút nào hết.


“Bên trong, có một con rắn, một con linh xà được sinh ra từ khí âm tà tụ lại, thực lực của bản thân con rắn cũng không mạnh cho lắm, nhưng ở nơi này, nó lại chiếm thiên thời địa lợi nhân hòa, cho nên rất khó đối phó, cho dù là thính giả có thâm niên, hơi vô ý một cái cũng sẽ phải mãi mãi ở lại nơi này. Không giấu gì mọi người, tôi đã từng tiến vào đây, cũng suýt chút nữa thì không ra ngoài được.” Klaus mỉm cười và giải thích với tất cả mọi người.


“Vậy vẫn là cậu đi đầu tiên thì tốt hơn.” Thính giả già nói.


“Chuyện đó đương nhiên rồi.” Klaus hơi khom người, chủ động đi vào trong.


Những người khác đều chậm rãi đi theo phía sau anh ta.


“Này, Đại Bạch, tên quỷ da đen đó đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, lại lễ phép như vậy, khiến tôi có hơi không thích ứng được.” Mập Mạp thì thầm.


“Bản thân chúng ta lưu ý thêm là được rồi, phải rồi, trận pháp mà anh để lại ở phía sau có cảm ứng được mấy lạt ma đó không?” Tô Bạch hỏi.


“Không, không chút nào hết.” Mập Mạp đáp một cách rất chắc chắn.


“Thế này cũng quái thật, mấy lạt ma đó không lén lút bám theo phía sau, lẽ nào bọn họ lại đợi chúng ta ở nơi này chắc?” Nói đến đây, trong đầu Tô Bạch đột nhiên nổi lên suy nghĩ, dường như đã nắm được điều gì đó.


Mập Mạp cũng thông qua sự nhắc nhở trong câu nói này của Tô Bạch, trên gương mặt cũng lộ ra vẻ hoảng sợ: “Thật sự có khả năng này đấy, bọn họ chắc chắn đã thăm dò nơi này từ trước, cho dù không tiến vào chỗ sâu nhất, nhưng bọn họ cũng đã quen thuộc với môi trường ở nơi này, trước đó bọn họ chắc hẳn có dự định triệu tập một vài thính giả tới tìm kiếm bí mật ở nơi sâu nhất, mà hiện tại rất có khả năng là không chiếm được cái tốt nhất thì cũng phải húp được kha khá, bọn họ triệu tập thính giả đến đây, rồi lấy được phương pháp hồi phục bản thân nhanh chóng từ trên người những thính giả này. Những lạt ma này, sở trường nhất là khẩu thị tâm phi, lần trước bọn họ dùng loại phương pháp khéo léo điều hòa để hại Gia Thố và các cậu, có khả năng nhất là giảm sự trừng phạt có khả năng tới từ Phát Thanh xuống mức thấp nhất. Đại Bạch, vậy chúng ta thật sự cứ tiếp tục đi vào trong sao, đây không phải là không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, mà là biết rõ núi có hổ mà vẫn lên núi.”


“Cứ đi vào trong một đoạn ngắn nữa đi, xem thêm một chút, rồi sau đó chúng ta rời khỏi đây.”


Tô Bạch thở dài một hơi, rõ ràng là đang đấu tranh tâm lý rất dữ dội, thực ra thì ở bên ngoài đã thấy mũi thương của triều Tần, nên Tô Bạch thật sự rất muốn xem xem, liệu rốt cuộc bên trong có còn xuất hiện đồ vật triều Tần hay không? Điều này ngược lại cũng không phải bởi vì hắn si mê nghiên cứu khảo cổ, mà trên thực tế, Tô Bạch cũng không có sở thích như vậy, nhưng hiện tại, dựa theo lý luận mà mình và Hòa Thượng đã tìm tòi nghiên cứu ra, thì lịch sử Trái Đất bị gián đoạn vào thời điểm trước và sau khi Tần Thủy Hoàng băng hà, nhưng hiện tại chuyện liên quan đến Tần Thủy Hoàng ở phương đông, và chuyện liên quan đến Alexander đại đế ở phương tây, sẽ không còn lịch sử đơn giản và thuần túy nữa, mà là một loại thế giới quan.


Càng đi vào trong, nhiệt độ càng giảm xuống. Loại nhiệt độ thấp này, cho dù là thính giả cũng vẫn cảm giác không được thích ứng cho lắm. Hơn nữa, trong tầng băng và thạch anh ở xung quanh còn xuất hiện hình người.


Những người này đều phủ phục trên mặt đất giống như đang xin tha, lại giống như đang quỳ lạy, trên gương mặt mang theo vẻ thành kính và sợ hãi.


Thính giả ông già cố tình tra xét một chút, rồi xác nhận: “Là người thật, không phải tượng, nhưng rất dễ nhận thấy, bọn họ đã sớm chết rồi, hơn nữa nhìn trang phục thì chắc hẳn là tổ tiên dân Tây Tạng.”


Tổ tiên dân Tây Tạng ở đây và người bản địa Tây Tạng hiện nay thực ra rất có khả năng hoàn toàn không cùng một tổ tiên, bởi vì mỗi một sự hủy diệt của một vương triều, và mọi thăng trầm trong cục diện chính trị, thường sẽ đại diện cho sự diệt vong của một dân tộc.


Ví dụ như học giả lịch sử từng nói qua, nếu thật sự dựa theo lý luận dân tộc nghĩa hẹp để nói chuyện, thì dân Trung Quốc thuần túy chân chính, con cháu của Viêm Hoàng chân chính, lúc đầu cũng chỉ là một bộ lạc nhỏ ở bên bờ sông Hoàng Hà mà thôi. Cho dù là vào thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, phía bên Giang Chiết và Quảng Đông phát triển kinh tế tốt nhất ở Trung Quốc hiện tại, khi ấy vẫn là địa bàn của người hoang dã. Ngay cả bán đảo Triều Tiên nhỏ bé cũng xuất hiện mấy lần chuyện Thổ Phiên bản địa “đổi mới”, càng đừng nói đến những nơi khác.


“Leng keng…”


Chương 704

Bình Luận (0)
Comment