Chương 706
Cưu Cưu Lão Tần, Cộng Phó Quốc Nạn 3
Một tay của Tô Bạch nắm một viên thạch anh ở phía trước, nói thật, hắn thật sự không cam lòng rời đi như vậy, mỗi một người trong đội quân triều Tần, đều bị đóng băng ở bên dưới, phía dưới rõ ràng còn có rất nhiều thứ, mình thật sự rất muốn đi về phía trước xem xem, nói không chừng còn có thể phát hiện ra bí mật lịch sử bị chặt đứt, thậm chí là nhiều thông tin có liên quan đến Phát Thanh hơn.
Ông già lôi một chiếc chuông từ trong ngực ra, nhìn về phía Tô Bạch một cách rất nghiêm túc: “Đây là chuông Hồi Hồn, ở khu vực đằng trước chắc hẳn có chỗ ắt dùng, anh bạn nhỏ, chỉ cần cậu có thể đảm bảo sau khi xuống dưới có thể cố hết sức bảo vệ sự an toàn của tôi, thì tôi có thể dùng chuông Hồi Hồn này làm xáo trộn nguy hiểm mà bọn họ đã vạch ra sẵn.”
Rất hiển nhiên, ông cụ cũng không chịu rời đi như vậy.
Mập Mạp hé miệng: “Đại Bạch, cậu xem làm thế nào đi, nhưng tôi vẫn cảm thấy quay đầu đi bây giờ mới là ổn thỏa nhất.”
“Đã đến tận đây rồi, thì cứ tiến vào xem tiếp đi, nếu thật sự có biến hóa gì.” Tô Bạch chỉ vào túi áo của mình với Mập Mạp: “Ba giọt máu đó vẫn còn ở đây, nếu mấy lạt ma đó thật sự đã bày ván cờ gì đó ở phía trước, vậy cùng lắm lại đả thương nhau một lần nữa mà thôi, muốn mạng của tôi, cũng được thôi, nhưng bọn họ nhất định phải tới chôn cùng tôi.”
Tô Bạch đã nói như vậy rồi, Mập Mạp hiển nhiên cũng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
“Yên tâm đi, giáo sư, tôi sẽ cố hết sức bảo vệ sự an toàn cho ông.”
Ông cụ đó chắc hẳn cũng không phải là loại cường hóa hệ thống cận chiến đó, tuy rằng cũng là thính giả có thâm niên, nhưng khi mọi người đều tập trung lại với nhau, ông ta sẽ khá chịu thiệt một chút, cũng giống như Mập Mạp trước đó suýt chút nữa thì bị em Tiểu Mễ của Gia Thố đánh lén rồi giết chết.
“Vậy xuống dưới xem đi, buổi sáng nghe được đạo lý, buổi chiều dẫu chết cũng được thôi.” Trên người thính giả già rõ ràng mang theo một loại khí tức của người có kinh nghiệm dày dạn.
Tô Bạch và Mập Mạp cũng cùng đi xuống dưới.
Gần hai trăm binh lính quân Tần xếp thành một đội hình phương trận, có người bắn nỏ, cũng có kỵ binh điều khiển ngựa chiến, có cả binh giáp, chỉ có điều, mỗi một người trong bọn họ đều đã bị đóng băng.
Loại đóng băng này không giống với ngủ đông xuất hiện trong một vài bộ phim khoa học viễn tưởng, sau khi tan chảy băng còn có thể sống lại được, mà bọn họ giống như những dân tổ tiên đất Tạng trong thạch anh và tầng băng này, hoàn toàn mất đi sức sống, đã chết đến không thể chết thêm được nữa.
Rất dễ nhận thấy, người mà những dân tổ tiên đất Tạng này phủ phục và quỳ bái không phải là đội quân Tần này, nơi này chắc hẳn là một chiến trường cổ, đối tượng mà dân tổ tiên đất Tạng quỳ bái, chính là mục tiêu mà quân Tần tác chiến.
Ngay khi dân tổ tiên đất Tạng đã từ bỏ phản kháng và quỳ bái cầu xin sự tha thứ, thì đội quân Tần này đang đứng đó, dự định chiến đấu tiếp. Một loại khí tức thê lương tản ra từ trên cơ thể của bọn họ, cho dù đã trải qua hơn hai nghìn năm, vẫn không tan đi một chút nào như cũ.
Cô gái mặc áo lông nhặt hai chiếc lông vũ màu đen trên mặt đất, rồi hô lên kinh ngạc: “Đây là lông của động vật gì vậy?”
Ngay sau đó, những người khác cũng đều có phát hiện riêng, ví dụ như áo giáp vỡ vụn, tấm khiên nứt toác, thậm chí là quần áo vừa lộng lẫy vừa tàn tạ, hơn nữa, kiểu dáng của những thứ này rõ ràng là nghiêng về phương Tây.
Klaus lại trông có vẻ rất bình tĩnh, ánh mắt của anh ta thi thoảng lại liếc quanh bốn phía, rõ ràng là đang đợi thứ gì đó.
Người đàn ông họ Châu và Mập Mạp lại đứng chung một chỗ, hai người thỉnh thoảng lại nhặt một vài thứ trên mặt đất, rồi nghiên cứu đường vân pháp trận còn sót lại ở phía trên.
Bảo bối ở nơi này có rất nhiều, nhưng lại đều là bảo bối sứt mẻ, thậm chí đã mất đi công dụng và hiệu quả.
Tô Bạch và ông cụ thì lại đang quan sát phương trận của quân Tần, ông cụ vừa nhìn vừa lắc đầu: “Không đúng, không nên như vậy, đây không phải là phương trận tác chiến bình thường của quân Tần.”
“Sao thế?”
“Cậu không nhìn thấy sao, mục tiêu tác chiến của bọn họ không tới từ mặt đất song song, mà là từ trên không trung.” Ông cụ đáp với vẻ có hơi nghi ngờ.
“Tôi cảm thấy có thể xem xét tiếp điều này, hai con ngựa này, chắc hẳn không phải được dùng để cưỡi.” Hắn chỉ vào phía sau phương trận của quân Tần và nói: “Hai con ngựa có lẽ được mang tới để kéo trận, hình như bên dưới chỗ đất lạnh cứng này có thứ gì đó.”
Tô Bạch khom lưng, duỗi tay ra sờ, đất lạnh rất cứng, nhưng vẫn bị hắn nạy ra một ít, bên dưới xuất hiện cái khung màu bạc, trong phút chốc, hắn nhớ ra một màn trong hình ảnh ký ức của mình, con Vampire đó ngồi trong xe tù màu bạc, phía trước là xa giá của Tần Thủy Hoàng, và đại quân đang qua sông.
“Đây là xe chở tù, nhưng sao có thể là màu bạc được chứ, hơn nữa còn là… Mithril!” Ông cụ đè thấp giọng nói, rõ ràng rất khó mà tưởng tượng được: “Rốt cuộc xe chở tù này giam giữ ai?”
Thế nhưng, ngay đúng lúc này, một tiếng Phạn đột nhiên vang lên, và rồi những bông tuyết màu vàng rơi xuống ngay sau đó, những bông tuyết này không rơi vào nơi nào khác, mà lại đặc biệt rơi vào trong khu đất lạnh trước mặt Tô Bạch và ông cụ.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Bạch đứng dậy, nhìn về phía người đàn ông da đen.
Toàn bộ những thính giả khác cũng nhìn về phía Klaus.
Klaus mỉm cười, lôi một cây thập tự từ trong ngực ra, rồi bắt đầu cầu nguyện, một luồng khí tức thần thánh bao phủ quanh anh ta.
Mập Mạp và người đàn ông họ Châu đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
“Tôi ngược lại muốn xem xem là thứ quỷ quái gì?” Người đàn ông mặc áo phông lại càng quả quyết hơn một chút, một cây kích lớn xuất hiện trong tay anh ta, đây cũng chính là vũ khí bản mệnh của anh ta.
Đất lạnh cứng trước mặt Tô Bạch và ông cụ bắt đầu cựa mình hướng ra ngoài, hai chiếc xe chở tù màu bạc bắt đầu hiện ra, thứ bị giam trong xe chở tù không phải là con người, mà là sự tồn tại khiến toàn bộ người có mặt ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Lông vũ tồi tàn, ngực bị xuyên thủng, cơ thể bị tàn phá, hơi thở hoặc dơ bẩn hoặc thần thánh đang không ngừng đan xen với nhau, bên người là trường thương gãy và áo giáp vỡ vụn.
Trong hai chiếc xe chở tù, lần lượt đều có một thiên sứ, một mang theo khí tức thần thánh, một mang theo khí tức sa đọa, hai thiên thần này rõ ràng đều đã chết, bọn họ chết ở trong xe chở tù, phần lớn da thịt trên người, thậm chí là xương cốt, đều không có cách nào che giấu được.