Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 707 - Chương 707 Cưu Cưu Lão Tần, Cộng Phó Quốc Nạn 4

Chương 707

Cưu Cưu Lão Tần, Cộng Phó Quốc Nạn 4


Thế nhưng, ngay sau khi những bông tuyết màu vàng đó rơi lên cơ thể bọn họ, trên người bọn họ lại xuất hiện một loại hoạt tính, cả người bọn họ bắt đầu run rẩy, sau đó là hai luồng uy áp đáng sợ xuất hiện!


“Ầm!”


“Ầm!”


Khí tức màu trắng thần thánh và khí tức màu đen dơ bẩn cùng nhau bắn ra, càn quét khắp bốn phương tám hướng, hai thiên thần này hình như sắp sống lại rồi.


Tô Bạch và ông cụ đứng mũi chịu sào, bắt đầu không ngừng lùi về sau, người đàn ông họ Châu và Mập Mạp cũng lùi về sau, mà những người khác cũng lùi về sau nốt, bởi vì bọn họ đều không thể nào chịu đựng được loại uy áp khủng khiếp này, chỉ có Klaus, tay cầm cây thánh giá là sừng sững bất động.


“Klaus, anh và mấy lão lạt ma đó chuẩn bị ra tay với chúng tôi sao, các anh không sợ sự trừng phạt của Phát Thanh sao?”


Hai thiên thần này chỉ sắp sống lại mà đã có khí tức của thính giả cao cấp, vậy một khi bọn họ thực sự sống lại, đối với toàn bộ thính giả có mặt ở đây mà nói, chắc chắn là một thế cục áp đảo.


Klaus đáp một cách rất bình tĩnh: “Đây là đang chúc phúc cho bọn họ, hóa giải lệ khí trên người bọn họ, để cơ thể của bọn họ sớm ngày tiêu tan, có được sự giải thoát, bằng không một ngày bọn họ ở nơi này, thì nơi này rất khó mưa thuận gió hòa được. Đây là mấy vị lạt ma cầu phúc cho đất Tạng, hóa giải tai ương cho đất Tạng, sự tồn tại của bọn họ, cho dù chỉ là thi thể, cũng là thứ mà Phát Thanh không cho phép, cho nên cách làm của mấy vị đại sư, thực ra cũng là đang thuận theo ý của Phát Thanh, hủy diệt toàn bộ nhân tố không hài hòa trong thế giới hiện thực.”


“Loại chúc phúc này, sẽ khiến bọn họ xuất hiện xu hướng hồi quang phản chiến, khiến bọn họ sinh ra hiện tượng giả sống lại trong thời gian ngắn, tuy rằng cuối cùng vẫn sẽ tan thành tro bụi, nhưng thời gian này cũng đủ để bọn họ giết chết toàn bộ những người có mặt nơi này đến mười lần rồi!” Ông già tức giận hét lên.


“Ôi, tôi cũng có biết chuyện này đâu, chỉ là ngoài ý muốn thôi mà.” Klaus tiếp tục nắm cây thánh giá của mình, rất dễ nhận thấy, ngay khi sức mạnh của cây thánh giá bao trùm lấy anh ta, uy áp của hai thiên thần hiển nhiên cũng tránh anh ta ra, rõ ràng đã coi anh ta như đồng loại.


“Răng rắc…”


“Răng rắc…”


Lúc này, xe chở tù vốn đã tồi tàn hoàn toàn vỡ nát, hai thiên sứ tàn tạ chậm rãi đứng dậy, hào quang thánh thiện và tiếng kêu rên sa ngã lần lượt hiện ra, khí tức đáng sợ tương đương với thính giả cao cấp càn quét tới, hơn nữa, bọn họ còn khóa chặt sát khí lên người tất cả mọi người có mặt ở đó, ngoại trừ Klaus ra, một cách không hề che giấu.


“Chuông Hồi Hồn đâu, dùng đi.” Tô Bạch vừa chống cự lại uy áp đáng sợ, vừa gào với ông cụ ở bên cạnh.


“Nhưng bọn họ đã sống lại rồi, hơn nữa còn nằm ở trạng thái hồi quang phản chiếu, chuông Hồi Hồn này của tôi cũng không thể khiến bọn họ chìm vào giấc ngủ say trong khoảng thời gian ngắn được.” Ông cụ trong có vẻ rất hoang mang vào lúc này.


Tô Bạch chỉ vào phương trận của quân Tần đó, rồi hét: “Dùng chuông Hồi Hồn triệu hồi vong hồn của quân Tần, nhanh, nhanh!”


Ông cụ sững sờ một chút, rõ ràng, ông ta không cảm thấy triệu hồi vong hồn của quân Tần có tác dụng gì khi đối mặt với hai thiên thần đáng sợ này, cho dù lúc trước quân Tần có mạnh mẽ đến đâu, thì cũng chỉ là quân đội của nhân loại mà thôi, mà hai thiên thần này thì lại là sự tồn tại có thể xưng là thần thánh!


“Đừng do dự nữa, mau lên, bằng không chúng ta sẽ chết hết mất!”


Ông cụ hé miệng, bắt đầu niệm chú ngữ, còn Tô Bạch thì đứng ở trước người ông ta, giúp ông ta chặn lại uy áp, gạt bỏ sự quấy nhiễu.


“Hồn Quy Lai Hề!”


Ông cụ lắc cái chuông, lúc này, phương trận quân Tần vốn bị đóng băng đột nhiên chấn động.


“Leng keng!”


“Leng keng!”


“Leng keng!”


Tiếng vũ khí trang bị chỉnh tề vang lên đầy nghiêm nghị, sau đó, trong không gian trống rỗng truyền tới tiếng vang xa thẳm tựa như một khúc nhạc cổ, quanh quẩn từ xưa đến tận ngày nay!


“Cưu cưu lão Tần, cộng phó quốc nạn!”


“Cưu cưu lão Tần, cộng phó quốc nạn!”


“Cưu cưu lão Tần, cộng phó quốc nạn!”


Phương trận quân Tàn thực ra không hề động đậy, bọn họ đã chết cả rồi, cũng bị đóng băng luôn rồi, mà những tiếng vang này, hoàn toàn là hiệu ứng tới từ chiếc chuông đã triệu hồi ký ức của những vong hồn đó mà ra.


Nhưng, trong những tiếng rống giận dữ “Cưu cưu lão Tần, cộng phó quốc nạn” này của những vong hồn này, hai thiên sứ sống lại không ai bì nổi vừa rồi đó, lại đột nhiên sợ hãi quỳ phục xuống mặt đất, đôi cánh tàn tạ không dám giương ra, mà khép kín trên cơ thể mình, trường thương gãy cũng buông lỏng rơi xuống đất, khí tức trên cơ thể hoàn toàn giảm bớt.


Bọn họ đang xin tha, bọn họ đang van nài, bọn họ đang sợ hãi, bọn họ đang sợ sệt. Bọn họ bỏ sự kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình xuống, quỳ ở phía trước một đội quân nhân loại, bọn họ hèn mọn giống như một nô lệ, có thể so với con kiến.


Cơ thể của bọn họ bắt đầu chủ động tiêu tan, dường như không dám ở lại nơi này thêm một giây nào nữa, sợ rằng sẽ rước phải cơn thịnh nộ của đội quân này, bọn họ vốn phải chết, vốn chỉ là một loại hồi quang phản chiếu, lúc này bọn họ sợ hãi, ngay cả hồi quang phản chiếu cũng không cần nữa.


“Lạch cạch…”


Cây thập giá của Klaus rơi xuống mặt đất, đối diện với một cảnh tượng ở trước mặt này, anh ta cảm thấy vô cùng khó hiểu.


Hành khúc cổ xưa không ngừng vang vọng trong không gian chật hẹp này, đây là tiếng gào thét tới từ các linh hồn, là tiếng vang phát ra từ trong đáy lòng.


Hơn hai nghìn năm trước, nhánh quân Tần này rời khỏi đô thành Hàm Dương của bọn họ, ra khỏi Hàm Cốc quan, một đường tiến về phía tây, vượt mọi chông gai, cuối cùng cũng đến được chỗ sâu nhất ở Tây Tạng, mảnh đất này vào thời ấy vẫn còn nằm trong tình trạng hoang vu chưa được khai hóa.


Không có người nào biết nhánh quân Tần này vượt ngàn dặm xa xôi tới nơi này là có mục đích là gì, cũng không có người nào biết hai thiên thần bị giam lại trong xe chở tù phía sau bọn họ đến từ nơi nào, càng không có người nào biết, cuối cùng bọn họ đã đối mặt với kẻ địch thế nào, đến cuối cùng lại chết trận, hơn nữa cả tập thể còn bị đóng băng.


Thế nhưng, cứ nhìn trò hề của rất nhiều dân tổ tiên đất Tạng này phủ phục trên mặt đất dập đầu cúng bái này, rồi lại nhìn tư thế tấn công chiến đấu dũng cảm của nhánh quân Tần này.


Có thể phát hiện ra, nhánh quần Tần này vẫn luôn thực hiện niềm tin của mình, thực hiện phong cách của bọn họ, thực hành lời thề và lời đồng ý của bọn họ đối với Tần Thủy Hoàng khi ra khỏi Hàm Cốc quan.


Cho dù kẻ địch là ai, và cho dù kẻ địch có mạnh mẽ đến thế nào, duy chỉ có một bài hành khúc là làm bạn với bọn họ.


“Cưu cưu lão Tần, cộng phó quốc nạn,


Cưu cưu lão Tần, phục ngã hà sơn,


Huyết bất lưu can, tử bất hưu chiến!


Kim hữu đại tần, như nhật phương thăng;


Tần hữu duệ sĩ, thùy dữ tranh phong!”


(Chú thích nghĩa: Người dân nước Tần uy vũ mạnh mẽ, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực, bảo vệ quốc gia vào thời điểm đương đầu với quốc nạn. Người dân nước Tần uy vũ mạnh mẽ, khôi phục lại giang sơn của ta. Máu không chảy khô, có chết cũng không ngừng chiến. Nay có đại Tần, như mặt trời lên cao. Nước Tần có binh lính tinh nhuệ, kẻ nào có thể tranh giành được!)


Chương 707

Bình Luận (0)
Comment