Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 708 - Chương 708 Người Ta Sợ Lắm Đó 1

Chương 708

Người Ta Sợ Lắm Đó 1


Tô Bạch nghe âm thanh quanh quẩn bên tai này, cho dù hắn là Vampire, nhưng vào lúc này cũng xuất hiện một loại cảm giác nhiệt huyết dâng trào, mà vị thính giả ông già cầm chuông Hồi Hồn ở bên cạnh hắn đó, lại đã lệ rơi đầy mặt.


Vị giáo sư này, nếu đã có thể hun đúc thành một thính giả có thâm niên, vậy chắc chắn cũng không phải người lương thiện gì, thủ đoạn xấu xa, giết người phóng hỏa, ông ta chắc chắn cũng đã làm không ít, thậm chí trong trường học, một nữ giáo viên, hay một nữ học sinh vì quy tắc ngầm già mà không tự tôn trọng chính mình, cũng đâu phải không có khả năng, nhưng có lẽ là vì nghiên cứu chuyên môn riêng, ông ta đối với lịch sử có sự si mê tận sâu trong nội tâm của mình, ít nhất là lúc này, nước mắt của ông ta cũng không phải dối trá hay đóng giả.


Ngay cả một người trong ngày thường hay hi hi ha ha như Mập Mạp đó, khi nghe được tiếng ca này, ít nhất cũng có biểu cảm nghiêm túc.


Người đàn ông mặc áo phông cầm đại kích trong tay, mười ngón tay đang run nhè nhẹ, kích là một loại vũ khí rất cổ xưa, có thể lựa chọn nó làm vũ khí bản mệnh của mình, vậy có thể thấy anh ta cũng là một người hay nhớ chuyện xưa.


Cô gái mặc áo lông vũ cũng hơi đứng thẳng người.


Người có tình trạng xấu nhất chắc hẳn thuộc về Klaus, thực ra toàn bộ những thính giả khác có mặt ở đây đều có sự suy đoán và đề phòng trong lòng mình, mấy lão lạt ma đó vẫn chưa xuất hiện, rõ ràng là đã xảy ra vấn đề gì đó, hoặc là bản thân mấy lạt ma đó đã tự xảy ra chuyện, nên không có cách nào xuất hiện được, hoặc là đang nổi lên suy nghĩ xấu xa gì đó, chuẩn bị tính kế người khác. Người có thể lăn lộn đến cấp bậc thính giả có thâm niên này, nào có phải thằng ngu đần gì đâu?


Hơn nữa mọi người đều biết rõ, xác suất của cái sau sẽ lớn hơn một chút, bởi vì từ góc độ suy nghĩ của người bình thường, nếu bản thân mình xảy ra chuyện, ví dụ như bị thương gì đó, dẫn đến việc không thể tới được, vậy làm sao có thể tặng đồ tốt mà mình đã phát hiện ra cho người khác hưởng dụng được chứ?


Hai thiên thần này quỳ sát trong xe chở tù tồi tàn, lông vũ của bọn họ đang mai một dần, máu thịt còn sót lại trên người bọn họ cũng đang tan biến, khí tức của bọn họ đang giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, thoạt nhìn vẫn còn khá mạnh mẽ, nhưng thực ra đã là miệng hùm gan sứa, giống như một thanh củi, sau khi bùng cháy đến một mức độ lớn nhất, thực ra nó cách lúc dập tắt đã rất gần rồi.


Ánh mắt của Klaus nhìn ra xung quanh, anh ta đang tìm kiếm dấu vết của mấy lạt ma kia, nhưng lại chẳng thấy gì đâu cả, có lẽ, mấy lạt ma này thật sự đã bị thương nặng không thể tới được rồi, tiếng Phạn và hoa tuyết màu vàng vừa rồi, chắc hẳn là thủ đoạn mà mấy tay lạt ma đó đã sắp xếp ở đây từ trước, nhưng cùng với tiếng hành khúc vang lên, hai thiên thần cổ đại quỳ sấp cũng biến mất hẳn, việc này trực tiếp khiến Klaus trở thành mục tiêu công kích của mọi người!


Tiếng hành khúc dần dần thấp xuống, nhánh quân Tần đó vẫn nằm trong tình trạng đóng băng, bọn họ không một chút sự thay đổi nào, giống y như hơn hai nghìn năm trước, bọn họ vẫn sẽ tiếp tục với tư thế này, tựa như cây bạch dương trong sa mạc, tiếp tục đứng thẳng, cho dù bọn họ đã chết, và cho dù trước mặt bọn họ đã không còn kẻ địch, thế nhưng, niềm tin của bọn họ mãi mãi không thay đổi, cho dù là một lần hồn quay trở về sau hai nghìn năm đã chết này, bọn họ vẫn cao giọng hát hùng hồn “Cưu cưu lão Tần, cộng phó quốc nạn” ấy.


Cô gái mặc áo lông vũ tiếp tục lùi về sau mười mấy bước, người đàn ông mặc áo phông cũng tiến lên vài bước, hai người này trực tiếp chặn đứng đường lui của Klaus.


Mập Mạp nhìn người đàn ông họ Châu: “Loan Loan, cưng sắp xong rồi.”


Thanh niên họ Châu lắc đầu: “Tôi chỉ vừa vặn tiện đường đi cùng xe với anh ta tới đây, tôi chỉ gặp anh ta trước các anh có nửa ngày mà thôi.”


Nói xong, trong hai tay của thanh niên họ Châu xuất hiện hai nắm cát, nắm cát tung bay, bay đến phía trước người Klaus, sau đó bao vây không gian di chuyển của anh ta.


Ngay khi hành khúc hoàn toàn không còn vang lên nữa, khi hai thiên thần đã hóa thành tro bụi, thính giả ông già hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người nhìn về phía Klaus, quát khẽ: “Không phải tộc loài ta, có tâm này nhất định phải giết! Bây giờ trong lòng mọi người đều biết rõ, cậu ta muốn dồn chúng ta vào đường chết, vậy chúng ta cũng không cần phải khách sáo nữa, dựa theo nhân quả của Phát Thanh, mọi người cùng nhau xông lên, giết chết cậu ta đi! Về phần đồ vật ở nơi này, nếu nơi này đã có quân Tần ở, vậy điều đó chứng minh là đồ của Trung Quốc ta, mà đồ của người Trung Quốc ta, vốn chẳng liên quan gì đến những quỷ da đen, da đỏ này hết, càng không có liên quan đến những tên Hán gian không coi mình là người Trung Quốc, đồ vật ở nơi này, chúng ta có thể chia chác sau, trước tiên cứ tiêu diệt tên ngoại nhân này đã.”


Không hổ là giáo sư già của trường đại học, lý luận này nói ra cũng thật có đạo lý, trực tiếp xác định những đồ vật ở nơi này là của người trong nhà mình.


Nhưng, căn cứ theo mối liên hệ nhân quả của Phát Thanh, mọi người biết Klaus cố tình dẫn bọn họ đến nơi này, muốn dựa vào hai thiên thần khi hồi quang phản chiếu để hại chết mọi người, thực ra bọn họ đã có thể ra tay đối phó với anh ta rồi, thậm chí là… giết chết anh ta.


Về phần trước đó Klaus có nói đây chỉ là hành động vô tình, cũng chỉ là cái cớ để đối diện với Phát Thanh sau khi thành chuyện, Phát Thanh quả thực sẽ vì chuyện này mà giảm nhẹ trừng phạt, nhưng hiện tại sự việc không thành, những thính giả mà anh ta vốn muốn hại chết này cũng vẫn còn sống.


Giống như chuyện bên dưới Tử Kim Sơn trước đó, nếu như khi ấy ba người Tô Bạch, Gia Thố và Hòa Thượng ở bên cạnh Tử Kim Sơn, mà không phải đã về đến Thượng Hải, vậy khi ấy, bọn họ thực ra có thể qua đó giết chết mấy lạt ma có mưu đồ hại chết mình đó mà không có vấn đề gì cả. Sở dĩ mấy lạt ma đó lập tức chạy trở về, cũng không phải vì sợ hãi sự trừng phạt của Phát Thanh, mà là lo lắng sự báo thù tới từ đám người Tô Bạch, cho nên mới vội vội vàng vàng trở về sào huyệt.


Tô Bạch thả lỏng cổ của mình, nhìn người da đen ở trước mặt này, nói thật, hắn đã ngứa tay rồi.


“Các người mà giết tôi, tôi đảm bảo không ai trong các người ra ngoài được.” Lúc này, Klaus cũng thu lại vẻ hoảng loạn trước đó lại, lại thêm gương mặt da đen của anh ta vốn đã che giấu biểu cảm dễ dàng hơn người da vàng. Thế nhưng, ở đây toàn là những người tinh anh, làm sao có thể không nhìn ra được anh ta đang sợ hãi chứ?


“Để tôi rời đi, bằng không, cá chết lưới rách.” Klaus cảnh cáo.


“Không phải thằng nhãi nhà anh bị thiểu năng trí tuệ đấy chứ?” Mập Mạp trực tiếp xắn ống tay áo, định bước lên: “Khà khà, quả nhiên trí tuệ của người da đen thường không cao.”


Cô gái mặc áo lông, người đàn ông mặc áo phông bắt đầu từng bước áp sát, trong tay ông cụ cũng xuất hiện một cây thước, trên thước tản ra ánh sáng màu biếc. Ngay cả thanh niên họ Châu cũng đã bấm tay niệm chú, bắt đầu phát động trận pháp tạo thành từ những hạt cát trên mặt đất.


Rất dễ nhận thấy, thả anh đi sao? Không có khả năng đâu.


Chương 708

Bình Luận (0)
Comment