Chương 709
Người Ta Sợ Lắm Đó 2
Klaus hít một hơi thật sâu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, ý cười này trông có vẻ hơi điên cuồng, cũng có hơi tâm thần, thoạt nhìn biểu cảm của anh ta vào lúc này, thật sự rất ứng với câu “con giun xéo lắm cũng quằn”.
“Thói quen của thính giả, chính là bất cứ chuyện gì cũng giữ lại một con át chủ bài cho mình, điểm này, cho dù là trong giới thính giả phương Đông hay phương Tây, đều rất thông dụng.” Trong tay anh ta xuất hiện một thứ giống như điều khiển từ xa: “Bởi vì trước đó, tôi không biết lời hứa của mấy lão lạt ma đó có thể thành hiện thực được hay không, cũng không biết hai thiên thần này có thật sự có thể giết chết tất cả các người giống như bọn họ đã nói hay không, cho nên, tôi đã sắp xếp một vài đường lui từ trước, trên vách đá của khe nứt, tôi đã đặt một vài thuốc nổ TNT sẵn rồi. Các người chắc hẳn cũng biết rõ, khe nứt này rốt cuộc sâu đến bao nhiêu, chúng ta thân là thính giả, trèo xuống đây đã tốn hơn nửa tiếng đồng hồ rồi, thử nghĩ mà xem, nếu tôi cho nổ số thuốc nổ này, vậy sẽ là loại cục diện gì nhỉ? Trừ phi trong tay các người có quyển trục truyền thống thuộc tính không gian, hơn nữa nhất định phải từ trung cấp trở lên, bằng không, cho dù có là thính giả cao cấp, cũng sẽ bị chôn sống mà chết, bị nghiền thành thịt nát! Mà quyển trục truyền tống không gian trung cấp cực kỳ đắt tiền, hơn nữa còn rất khó bán, ai trong các người có nó chứ? Tôi thấy đều không có thì phải?”
Klaus nhẹ nhàng quơ cái nút bấm trong tay mình, dường như lúc này, anh ta cuối cùng cũng đã bình tĩnh lại.
“Bây giờ, các người có hai lựa chọn, một là tiếp tục xông lên định giết tôi, sau đó tôi sẽ kéo các người cùng chết chung, tất cả bị đá lớn đè chết, bị chôn sống ở nơi sâu trong lòng đất này. Hai là để tôi rời đi, các người biết, nếu tôi rời đi, tôi cũng không có khả năng cho phát nổ thuốc nổ, bởi vì cố tình hơn nữa còn là trực tiếp giết chết nhiều thính giả có thâm niên như vậy, tôi chắc chắn sẽ bị Phát Thanh kéo vào trong thế giới chuyện xưa trừng phạt và giết chết, nhưng nếu tôi không thể sống được, thì sự trừng phạt của Phát Thanh đối với tôi mà nói, cũng không có ý nghĩa gì cả, không phải sao? Quyền lựa chọn nằm trong tay các người, xem bản thân các người có sợ chết hay không?”
Klaus nhún vai, vậy mà còn nở nụ cười cho được, bởi vì anh ta quá hiểu quần thể thính giả này, bọn họ tiếc mạng, tiếc mạng, ngoại trừ tiếc mạng ra, thì vẫn là tiếc mạng!
Lúc này, Klaus cảm thấy rất may mắn vì bản thân không mù quáng nghe theo lời lừa gạt của mấy gã lạt ma kia, mà tự giữ lại mánh khóe cho mình, bằng không bây giờ phỏng chừng mình đã sớm bị giết chết rồi, pháp khí của mình cũng sẽ bị cướp đoạt làm lợi cho người khác.
Trong lúc nhất thời, cảnh tượng rơi vào trong im lặng, cô gái mặc áo lông và người đàn ông mặc áo phông cũng không còn áp sát nữa.
“Ha ha ha…” Một tiếng cười truyền tới từ trong đám người.
“Người ta sợ lắm đó.”
Tiếng cười này tới từ Tô Bạch, hắn đang băng qua người đàn ông mặc áo phông và cô gái mặc áo lông, đi về phía Klaus, một tay ôm ngực mình, dường như đang vui không chịu được.
Thanh niên họ Châu đột nhiên phát hiện ra Mập Mạp ở bên cạnh mình đang run rẩy, thịt béo trên mặt bắt đầu rung rung, cậu ta mới hỏi với vẻ hơi nghi ngờ: “Người cường quốc, anh sao thế?”
“Cậu ta… cậu ta…” Mập Mạp giơ ngón tay chỉ vào lưng Tô Bạch, có hơi nói năng lộn xộn.
“Không phải anh ta đi lên đàm phán sao?” Thanh niên họ Châu nói, rõ ràng, không chỉ cậu ta, mà bao gồm cả thính giả ông già, gồm cả người đàn ông mặc áo phông, gồm cả cô gái mặc áo lông, thậm chí là bao gồm cả người da đen Klaus, đều cảm thấy Tô Bạch đi lên để đàm phán, hiện giờ, chỉ là muốn buông vài lời hung dữ vì mặt mũi, để thuận tiện lấy lại chút thể diện mà thôi, lát nữa vẫn phải chịu thua vì cái mạng của mình.
“Loan Loan đáng yêu… cưng ngây thơ quá…”
Mập Mạp hít một hơi thật sâu, nước mũi nước mắt đều sắp rơi xuống, vẻ mặt khóc lóc thảm thiết.
Ngay khi Tô Bạch bước tới, trong lòng Klaus thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong quan điểm của anh ta, đối phương đang cần thể diện, muốn tìm đường lui, mà người phương Đông thì thích thể diện mà.
Klaus đang nghĩ ngợi, liệu mình có nên hạ thấp thái độ xuống một chút, cho đối phương đủ mặt mũi hay không, thậm chí có thể nhận lời tặng một ít điểm cốt truyện hoặc là pháp khí không dùng đến coi như bồi thường cho bọn họ, dù sao thì cũng không đáng tiền gì, có thể khiến những người phương Đông này cảm thấy hài lòng về phương diện mặt mũi là được rồi.
Mỗi bên lùi một bước và tất cả đều vui vẻ, không phải sao?
Ngược lại, mình quả thực cũng không thể gây ra sát thương mang tính thực chất gì cho bọn họ, thẳng cho đến hiện tại, Klaus vẫn không thể nào hiểu được, hai thiên thần vừa mới thức tỉnh sở hữu uy năng cực lớn, chẳng hiểu tại sao lại tan thành tro bụi trong tiếng hành khúc của một đám vong hồn binh sĩ nhân loại, bọn họ chính là thần linh có vị trí cực kỳ cao quý trong hệ thống thần thoại phương Tây, vậy mà lại phủ phục và run rẩy trước mặt binh lính nhân loại!
Thế giới này, rốt cuộc bị làm sao vậy?
Thượng đế ơi, thế giới quan của tôi ơi!
Đây là miêu tả chân thực trong lòng của Klaus, tuy rằng anh ta là một người da đen, nhưng bắt đầu từ khi ông nội anh ta định cư ở Tây Âu, thế giới quan, lịch sử quan và văn hóa quan của anh ta đã hoàn toàn kết nối với phương Tây rồi.
Thế nhưng, rất nhanh, lập tức, ngay sau đó, Klaus cảm thấy nhận thức trong thế giới quan của mình, lại một lần nữa sụp đổ.
“Bằng!” Một tiếng súng vang lên, bắn trúng Klaus.
Klaus thậm chí còn chưa kịp phản ứng lại, anh ta cúi thấp đầu, nhìn thấy lỗ máu trong suốt bị xuyên thủng ở vị trí ngực mình, khóe miệng không khỏi co rút.
Đây là ngay cả ý định nói chuyện cũng chẳng muốn luôn sao?
Hay là, cậu ta cho rằng mình đang lừa cậu ta sao?
Cậu ta tin chiếc điều khiển từ xa trong tay mình là giả như vậy, rồi kết luận mình không cho nổ bom như vậy sao?
Fuck, rốt cuộc sự tự tin mù quáng này của cậu ta tới từ đâu vậy?
Tiếng súng vang lên này, đồng thời cũng làm kinh động toàn bộ những người có mặt ở đó, đương nhiên, trừ Mập Mạp ra, bởi vì từ khi Tô Bạch bước qua, hơn nữa còn nói ra câu “người ta sợ lắm đó” này, trong lòng Mập Mạp thực ra đã có dự cảm, chẳng qua hiện tại, chỉ là dự cảm đó đã trở thành hiện thực mà thôi.
“Cậu…” Klaus muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, anh ta có cảm giác theo bản năng rằng suy nghĩ của những thính giả phương Đông còn lại, chắc hẳn cũng không giống với thanh niên phương Đông này, anh ta thấy, chắc hẳn nên cho những thính giả phương Đông đó một cơ hội, để bọn họ tới thuyết phục thanh niên phương Đông này, dù sao thì bản thân Klaus cũng không muốn bị chôn sống đâu.
Thế nhưng, Tô Bạch cũng không cho anh ta cơ hội nói tiếp, cũng không cho những thính giả phương Đông xung quanh cơ hội phản ứng hay ngăn cản, hắn rất bình tĩnh, tiếp tục bóp cò súng.
Thực ra thì từ sau khi bị mấy lạt ma đó ám hại một lần vào đợt trước, Tô Bạch đã khó ở lâu lắm rồi, trong lòng cũng đã áp chế rất lâu. Được rồi, bây giờ tôi không tìm được mấy lão lạt ma đó ở nơi này cũng thôi đi, bây giờ lại còn bị tên quỷ da đen nhà anh uy hiếp nữa?
Mẹ kiếp, cùng lắm thì cùng nhau đấu, anh uy hiếp ai hả!