Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 710 - Chương 710 Cùng Nhau Chôn Sống Đi! 1

Chương 710

Cùng Nhau Chôn Sống Đi! 1


Ngay khi Tô Bạch lại một lần nữa bóp cò súng, Klaus biết mình đã không còn thời gian nữa, cũng không có cơ hội nữa rồi, phát súng đầu tiên của đối phương là đường đường chính chính đứng ở trước mặt mình bắn ra, mang đến sát thương cực lớn cho mình, thậm chí còn thành công khiến mình bị thương nặng, bởi vì anh ta vốn không ngờ được, đối phương sẽ trực tiếp như vậy, không hề có một chút do dự nào như vậy, lại điên cuồng như vậy!


Đây cũng là điều khiến anh ta rơi vào trong tình cảnh rất do dự, anh ta đã tiếp nhận một phát súng từ địa ngục hỏa shotgun một cách hoàn toàn thoải mái, bây giờ ngay cả năng lực đối kháng chính diện với Tô Bạch cũng chẳng có, mà ngay cả khả năng kéo dài thời gian với Tô Bạch, cho những thính giả khác phản ứng lại, ngăn cản hắn, cũng không có nốt. Thực ra, những thính giả khác có khả năng sẽ lập tức thay đổi suy nghĩ, nhân cơ hội này cướp điều khiển từ xa trong tay mình, thậm chí là rời khỏi hang động này trước, thời gian còn lại cho mình, thật sự không nhiều.


“Bíp!” Klaus nhấn vào cái nút, vậy thì cùng chết đi.


Cũng may, vào thời điểm cuối cùng, anh ta cũng không hề mất đi một tia tàn nhẫn thuộc về thính giả. Nếu các người không cho tôi sống, vậy thì cùng chết đi, cùng nhau chết đi!


“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”


Năm tiếng nổ mạnh liên tiếp truyền tới từ phía trên, những thuốc nổ này chắc hẳn được đặt ở trong vách tường đá của khe nứt từ trước, hơn nữa còn ở ngay phía trên mọi người, cho nên uy lực khi phát nổ có thể giải phóng ở mức độ lớn nhất, sau đó khe nứt cực sâu này sẽ sụp xuống.


Cô gái mặc áo lông, người đàn ông mặc áo phông, thanh niên họ Châu, và thính giả ông già, lúc này hoàn toàn rơi vào trong trạng thái “vẻ mặt ngơ ngác”, trong lòng như có cả hàng nghìn con ngựa đang chạy băng qua.


Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?


Sao chẳng hiểu kiểu gì lại muốn cùng nhau chết chung vậy?


Liệu có phải kịch bản đã xảy ra vấn đề rồi không?


Những hòn đá cực lớn bắt đầu không ngừng rơi xuống, trước là những hòn nối tiếp nhau, sau đó chính là những tảng nối tiếp nhau, cô gái mặc áo lông vũ chạy nhanh về phía cửa hang, hơn nữa còn nhanh chóng di chuyển vị trí, tránh né những tảng đá lớn, nhưng cô ta vẫn không có may mắn, một tảng đá trên đỉnh đầu cô ta trực tiếp đè xuống, cô ta phát ra một tiếng kêu chói tai, trong lòng bàn tay xuất hiện một màn cánh hoa, muốn chặn vách đá trên đỉnh đầu mình để cho mình thời gian chạy trốn. Thế nhưng, có trời mới biết rốt cuộc tảng đá đó đáng sợ bao nhiêu, uy lực của nó tựa như một ngọn núi, đây không còn là thủ pháp tư từ khoa trương phóng đại nữa, mà là câu trần thuật!


“Bẹp…”


Cô gái mặc áo lông đã bị đè bẹp như thế đó, một mảnh máu đỏ lòm giống như nước tương văng ra ngoài.


Giờ khắc này, tất cả mọi người đều đột nhiên tỉnh táo, bọn họ lấy lại ý thức, bình thường cho dù bọn họ tự cho mình là thần thánh, nhưng ở nơi này, dưới hoàn cảnh này, bọn họ thực ra cũng chẳng khác gì con kiến.


“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha ha…” Klaus không ngừng phát ra tiếng cười to.


“Ha ha ha ha… ha ha ha ha ha…” Tô Bạch cũng cười to, không ngừng có viên đá đập lên người hắn, nhưng hắn không để ý đến, trên người không ngừng bị đập bể xương, xương trắng hếu lộ cả ra ngoài, nhưng Tô Bạch vẫn không coi đây là chuyện to tát gì.


Hai người cười như mắc bệnh tâm thần, nhưng đến cuối cùng, tiếng cười của Klaus lại biến thành khóc nức nở, anh ta không muốn chết, anh ta thật sự không chết, anh ta vẫn còn nhiều người tình như vậy, vẫn còn rất nhiều thứ chưa được hưởng thụ cho đã, anh ta còn có rất nhiều chuyện muốn làm, anh ta thật sự muốn sống.


Người đàn ông mặc áo phông phi nhanh về phía cửa hang, tuy rằng cửa hang đã sụp xuống, nhưng vẫn giữ lại một khe hở không nhỏ, đủ để anh ta xuyên qua. Cô gái mặc áo lông đã đã bị đè chết, lúc này, không có người nào để tâm đến việc tìm Klaus hay là Tô Bạch để tính sổ, bây giờ thời gian chính là tính mạng, thời gian thật sự chính là mạng sống, chạy khỏi nơi này sớm một chút, cho dù là sớm một giây thôi, cũng có thể sống sót rồi!


“Ầm!”


Ảnh hưởng từ vụ nổ và phản ứng dây chuyền bắt đầu hiện ra rõ ràng, tựa như một ngọn núi lớn, bắt đầu dịch chuyển cơ thể xuống dưới, nó không giống bộ dáng sụp đổ của tòa nhà khi có động đất, sẽ xuất hiện khe hở bên dưới xà nhà hoặc là xi măng cốt thép, bởi vì đây là chỉnh thể lớp bề mặt phía trên toàn bộ hang động đang lún xuống, cho nên ở vị trí này, toàn bộ khe hở đến cuối cùng đều sẽ bị nhồi vào, bị chèn đến chật ních, toàn bộ người ở đây đều sẽ chết hết!


Người đàn ông mặc áo phông vừa mới xông đến cách cửa hang động còn trăm mét nữa, thì phía trên có một tảng đá to đang lăn xuống, người đàn ông mặc áo phông vung đại kích của mình bổ xuống, tảng đá to bị bổ vỡ, nhưng còn chưa kịp đi thêm vài bước, lại có một tảng đá to khác rơi xuống, anh ta lại bổ vỡ nó, ngay sau đó, lại một tảng đá nữa rơi xuống, lần này, người đàn ông mặc áo phông đứng bất động, đại kích của anh ta bổ lên trên, chém vỡ một phần tảng đá, khiến hóa nó thành bụi phấn, nhưng tảng đá này lại vô cùng to lớn, trực tiếp văng tứ tung xuống dưới, người đàn ông mặc áo phông hiện tại, là đang miễn cưỡng chặn đỡ.


“Phụt…”


Trong miệng người đàn ông mặc áo phông phun ra một ngụm máu tươi, ngay sau đó, lỗ chân lông khắp cả người anh ta từ trên xuống dưới đều trào ra sương máu.


Đến cuối cùng, xương cốt của anh ta bắt đầu vỡ nát, da thịt bắt đầu nứt toác ra, cuối cùng, anh ta không cam lòng quay đầu nhìn về phía sau, và tìm kiếm vị trí của Tô Bạch, trong lòng rất hận.


“Vù!”


Cuối cùng, người đàn ông mặc áo phông và cô gái mặc áo lông vũ đều rơi vào cùng một kết cục.


“Đi vào trong, đi vào chính giữa đi, nơi đó sẽ hơi chậm một chút.” Mập Mạp hô về phía thanh niên họ Châu ở bên cạnh và thính giả ông già.


Ba người lập tức đi tới vị trí mà phương trận của quân Trần đang ở, phía trên thực ra cũng đang không ngừng bị ép xuống dưới, nhưng tốc độ hơi chậm một chút, chỉ có điều, tối đa qua nửa phút nữa, nơi này cũng sẽ bị đè đến kín kẽ, không còn một chút khe hở nào.


“Sắp chết rồi, sắp chết rồi.” Thanh niên họ Châu bắt đầu lẩm bẩm một mình với vẻ hoang mang.


“Sao lại thế này, sao lại thế này…” Thính giả ông già vẫn không dám tin vào tất cả những gì đang xảy ra trước mặt.


Chương 710

Bình Luận (0)
Comment