Chương 711
Cùng Nhau Chôn Sống Đi! 2
Mập Mạp thì lại đang tìm kiếm Tô Bạch, rất nhanh, anh ta đã tìm ra được, bởi vì Tô Bạch đang túm Klaus đã hoàn toàn từ bỏ việc phản kháng, cũng đang đi về phía bên này, Klaus đang nguyền rủa, đang chửi đổng, đang gào thét tức giận, đều là dùng tiếng Anh cả, nhưng ý tứ cũng gần giống với các người phải chết chung với tôi, mấy tên tạp chủng phương Đông các người.
Tô Bạch thì lại cắn lên cổ anh ta với vẻ dù bận mà vẫn ung dung, rồi bắt đầu hút máu, hắn vẫn bình tĩnh và hưởng thụ như thể đang tiến hành một bữa tối cuối cùng vậy.
Không biết tại sao, vậy mà Mập Mạp lại không tức giận nổi với hắn, có lẽ, anh ta thật sự đã có kháng thể rồi, nhưng lần này, mọi người thực sự sắp xong đời hết rồi.
Cùng nhau bị chôn sống, ha ha, chôn sống đó.
Tô Bạch hút thi thể người đàn ông da đen thành cái xác khô rồi ném lên mặt đất, lúc này, tầng đá phía trên cách đỉnh đầu của mọi người chỉ còn lại chưa đến một mét, lớp đá chung quanh đã sụp đổ và lăn xuống, lấy quân Tần bị đóng băng làm trung tâm, xung quanh cũng chỉ còn lại một khu vực chân không nhỏ này, hơn nữa còn đang không ngừng bị dồn nén, dồn nén rồi lại dồn nén.
“Sắp chết rồi, Đại Bạch.” Mập Mạp nhìn Tô Bạch, thở dài một hơi: “Lần này thực sự sắp bị cậu hại chết rồi, sắp chết rồi.”
Thanh niên họ Châu nhìn chằm chằm vào Tô Bạch với ánh mắt giận dữ, ngay cả ông cụ đó cũng giống như vậy, nếu không phải điều kiện và hoàn cảnh không cho phép, thì bọn họ có khả năng đã ra tay với hắn rồi.
Nhưng Tô Bạch thì lại không hề để tâm chút nào, hắn vừa mới hút xong máu của một thính giả mạnh mẽ, trông giống như một tên nghiện vừa hít thuốc phiện, lúc này cả người đều hưng phấn cả lên.
Đồng thời, hắn còn duỗi ngón tay chỉ vào thính giả ông già đó: “Cái chuông đó, rung thêm vài lần nữa đi, tôi còn muốn nghe bài hát đó thêm một lúc nữa, bài hát đó quả thực rất dễ nghe, hát thế nào ấy nhỉ, cưu cưu lão Tần…”
“Ầm!”
“Ầm!”
Tiếng nổ mạnh lần này không còn là do tảng đá trên đỉnh đầu rơi mạnh xuống nữa, mà là mặt đất dưới chân mọi người lại nứt toác ra, sau đó, một chiếc xe ngựa ở bên dưới quân trận thi thể của quân Tần vốn bị chôn sâu, lộ ra hình dáng.
“Móa nó, xe ngựa!” Mập Mạp hô lên kinh hãi.
Chiếc xe ngựa này rất lớn, không phải là xe ngựa nhỏ trong các bộ phim truyền hình thời Minh Thanh đó, thể tích của nó, có thể sánh với một chiếc xe tải hạng nặng, cho dù bị chôn vùi bên dưới lòng đất hơn hai nghìn năm, cũng không thể nào mài mòn được vẻ lộng lẫy của nó.
Điều càng kỳ quái hơn, là những thi thể quân Tần này, tuy rằng bởi vì mặt đất nứt toác ra mà không còn chỉnh tề như vậy nữa, nhưng bọn họ vẫn duy trì tư thế đứng rất thẳng mà không hề thay đổi, thật sự rất giống bạch dương già sừng sững không đổ trong sa mạc.
Chỉ có điều, tuy rằng xe ngựa đã xuất hiện, nhưng đá trên đỉnh đầu vẫn không ngừng lăn xuống, cũng không còn đợi người thêm nữa, hiện tại trên cơ bản, nó cách đỉnh đầu của mọi người còn lại chưa đến nửa mét nữa mà thôi.
“Vào xe ngựa!” Mập Mạp cắn răng: “Chờ mong kỳ tích xuất hiện đi!”
Đây cũng là do không có biện pháp nào cả, tuy rằng mọi người cũng không tin chiếc xe ngựa này có thể cản được tảng đá to lớn đang không ngừng sụt lở từ trên đỉnh đầu cho lắm, nhưng hiện tại, ít nhất ở trong xe ngựa còn có thể có một khoảng không gian, cho dù là chết, cũng xem như có một cỗ quan tài, không phải sao?
Mập Mạp xông qua đó trước tiên, một nửa xe ngựa còn bị kẹt ở trong đá, Mập Mạp thì lại miễn cưỡng chui vào từ bên cửa sổ, nếu anh ta béo thêm chút nữa, thì thật sự không thể chui vào được.
Ngay sau đó thanh niên họ Châu và thính giả ông già cũng chui vào trong.
Chỉ có Tô Bạch là vẫn còn đứng ở bên ngoài cỗ xe ngựa, tuy rằng cách gần xe ngựa, nhưng lại không vào trong, mà lúc này, tảng đá trên đỉnh đầu đã cách đỉnh đầu chỉ còn lại mười centimet.
“Đại Bạch, con mẹ nó cậu mau vào trong đi!”
“Lúc này, đầu óc của ba người các anh bị chập mạch cả rồi sao?” Tô Bạch nện một quyền lên đỉnh của xe ngựa, trực tiếp đánh cho nóc xe ngựa lõm xuống một cái hố: “Chỉ chút độ cứng này mà cũng muốn trốn ở bên trong sao?”
Trên gương mặt của Tô Bạch lộ ra biểu cảm “các anh ngu quá đừng có nói tôi quen các anh”: “Cùng nhau trốn ở bên trong, sau đó khi bị đè bẹp thành thịt vụn, sẽ trong anh có tôi, trong tôi có anh, nghĩ thôi đã thấy mắc ói rồi.”
Trong xe ngựa, khi thanh niên họ Châu và thính giả ông già nghe đến điểm này, gương mặt lập tức xanh như tàu lá, bọn họ lập tức cùng nhau nhìn về phía Mập Mạp ở bên cạnh, thịt trên người anh ta nhiều đến thế nào là điều đã quá rõ ràng rồi, nếu ba người thật sự bị đè thành thịt vụn, phỏng chừng tất cả đều sẽ hòa chung với Mập Mạp này mất, cảnh tượng này, thật sự khiến người ta rùng mình.
Những cỗ thi thể quân Tần đã bị đóng băng bao quanh cỗ xe ngựa này, bởi vì một nửa xe ngựa bị kẹt trong khe nứt, cho nên phần lớn thi thể của những quân Tần này thực ra cao hơn non nửa thân xe ngựa.
Tô Bạch duỗi tay ra mang theo ý định thăm dò, gõ lên người một gã lính Tần, băng bám trên cơ thể của quân Tần lập tức vỡ vụn, nhưng ngay khi nắm tay của hắn dụng lên cơ thể của bọn họ, lập tức phát ra một loại tiếng vang “leng keng”, khiến tay của hắn có hơi đau nhức.
Quả nhiên!
Trên gương mặt của Tô Bạch lộ ra vẻ hưng phấn, sau đó hắn lôi Địa ngục hỏa shotgun của mình ra, hướng thẳng nòng súng về lính Tần ở phía trước, sau đó bóp cò súng mà không hề do dự.
“Bằng!”
Tô Bạch biết rõ uy lực của Địa ngục hỏa shotgun, đặc biệt là sau khi bản thân dung hợp với nó làm vũ khí bản mệnh, uy lực của nó lại càng tăng lên một cấp bậc so với lúc trước. Thế nhưng, vào lúc này, uy lực của Địa ngục hỏa shotgun lại chỉ có thể để lại một vết tích màu đen mờ nhạt trên vị trí cánh tay không có áo giáp của đối phương, thậm chí ngay cả làn da cũng không bị cứa rách.
Lúc này, trong đầu hắn nổi lên một hình ảnh hồi ức đó, một đám lính Tần xếp thành một phương trận chỉnh tề với tư thế nghiền áp để càn quét yêu tà, Tổ Long mạnh mẽ, tay cầm ngọc tỷ có thể đập vỡ rồng đen, đồng thời chặn đứt dòng nước, thế nhưng chỗ đáng sợ chân chính của Tổ Long nằm ở điểm ông ta có một nhánh quân trung thành với mình. Ở thời đại đó, quân Tần mạnh mẽ là chỗ dựa chân chính để Tô Long càn quét bốn phương tám hướng, thống nhất Trung Hoa, cũng chẳng trách trong lịch sử đời sau lại ghi chép về Tần Thủy Hoàng và đội quân dưới trướng ông ta, trên cơ bản đều là “chinh phục, chinh phục rồi lại chinh phục”, có một đội quân đáng sợ như vậy, không đi chinh phục thì còn có thể làm gì?
Quân Tần thời đại đó, thật sự là mạnh mẽ đến đáng sợ.