Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 712 - Chương 712 Quân Tần Sừng Sững Không Ngã!

Chương 712

Quân Tần Sừng Sững Không Ngã!


Tô Bạch không nhịn được mà duỗi tay sờ lên bả vai của thi thể binh sĩ này, một binh lính đơn thể đã mạnh mẽ như vậy rồi, cho dù bản thân hắn đấu đơn với người ta, phỏng chừng cũng không có được bao nhiêu phần thắng. Vậy, hai trăm binh lính thì sao? Một đội quân Tần thì sao? Một trăm nghìn quân Tần thì sao? Năm mươi nghìn quần Tần thì sao?


Bọn họ, rốt cuộc là một quân đội đáng sợ đến thế nào?


Cho dù là đội quân thép hiện đại hóa của năm nước lớn hiện tại, cũng không có chút phần thắng nào khi đối mặt với quân Tần thời kỳ đó, bởi vì đội quân đó tương đương với quân đoàn có ít nhất một trăm nghìn thính giả có thực lực của thính giả có thâm niên trở lên…


Loại sức mạnh đáng sợ này, cho dù là đặt trong nền văn minh khoa học kỹ thuật ngày nay sau hai nghìn năm, cũng đủ dễ dàng càn quét cả thế giới này rồi đi?


Tô Bạch hé môi, hắn lại nhớ đến thời kỳ Alexander, quân đoàn Macedonica dưới trướng Alexander Đại Đế, những con mãnh thú ác ma tàn sát Ai Cập như bổ dưa thái rau đó, có thể suy ra được, vào thời kỳ đó, cho dù là ở phương Đông hay phương Tây đều sở hữu một đế quốc rộng lớn và đáng sợ, và đều sở hữu một quân đoàn mà con cháu đời sau gần như coi là thần thánh.


Thế nhưng, tại sao lịch sử lại bị chặt đứt?


Tại sao Alexander Đại Đế và Tần Thủy Hoàng lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử?


Khi ấy, hai đế quốc này tự mình càn quét một nửa thế giới, nhưng tại sao lại lại tan thành tro bụi trong khoảng thời gian ngắn?


“Đại Bạch, đá rơi xuống rồi!” Mập Mạp ở trong xe ngựa hô lên.


Tô Bạch không động đậy nhiều, hắn chỉ hơi xoay người, nhìn ra xung quanh, cỗ xe ngựa này được nhiều thi thể quân Tần như vậy bao vây, có lẽ, bọn họ có thể tạo ra được kỳ tích gì đó.


Tô Bạch ngồi xổm xuống, quỳ một gối trên mặt đất, nửa ngồi, thân núi ở trên đỉnh đầu đang lăn xuống dưới, trực tiếp đụng lên đầu và bả vai của những quân Tần này.


“Răng rắc… răng rắc… răng rắc…”


Những tiếng vang giòn tan truyền ra.


Đá lớn, dừng lại rồi!


Tất cả mọi thứ xung quanh đều bị áp lực to lớn mà thân núi mang đến lấp thật đầy, nhưng duy chỉ có một khu vực nhỏ xung quanh lấy chiếc xe ngựa làm tâm, vì có thi thể của hai trăm lính Tần chống đỡ ra một không gian đại khái cao bằng nửa người, bởi vì một nửa xe ngựa đã bị vùi trong vách đá của khe nứt, mà lính tần xung quanh cũng vì cơ thể cao hơn non nửa cỗ xe ngựa, cho nên xe ngựa cũng được bảo vệ.


Những thi thể lính Tần này, dùng đầu của mình, dùng bả vai của mình, tương đương với việc hình thành hai trăm cái cọc, dựng lên một mặt phẳng, che khu vực ở này bên dưới.


Bằng không bây giờ, Tô Bạch và đám người Mập Mạp ở bên trong xe ngựa, đã thật sự biến thành thịt nát trong tôi có anh, trong anh có tôi rồi.


Tô Bạch vung tay, những mảnh vụn và bụi đất bên người bị xua tan, hắn lắc đầu, thở dài một hơi, rồi nhìn vào trong xe ngựa, hô: “Có tin tốt, và tin xấu, có thể nói cho các anh biết, các anh tính nghe cái nào?”


“Nghe tin tốt trước đi.” Mập Mạp trả lời từ bên trong.


“Tin tốt là chúng ta tạm thời không cần lo lắng sẽ biến thành thịt nát quanh quẩn bên bờ sinh tử nữa.”


“Còn xấu thì sao?”


“Xấu là, hình như chúng ta không ra ngoài được đâu.”


Tô Bạch duỗi tay, sờ lên vách đá bên dưới mình, nói thật, khi đối mặt với loại tấn công vật lý đơn giản này, hắn có ưu thế của mình, hắn có thể hóa thành sương mù máu để tránh được phần lớn sát thương, nhưng khoảng cách di chuyển và thời gian của sương mù máu đều có giới hạn cực lớn, bình thường sử dụng nó để xuyên tường giở trò đánh lén, tránh né một chút, hay tấn công trong nháy mắt thì còn được, nhưng muốn kêu mình biến thành sương mù máu, trực tiếp xuyên qua khoảng cách sâu không biết bằng bao nhiêu cái sân bóng lớn này, trên cơ bản chính là một câu chuyện hư cấu, có thể mình còn chưa di chuyển được bao xa, đã bị kẹt chết ở trong tảng đá kín kẽ rồi, đến lúc đó, kết cục ngược lại còn thảm hại hơn.


“Đại Bạch, cậu mau vào trong xe ngựa một chút đi, trong xe ngựa có phát hiện này.” Mập Mạp hô lên từ bên trong xe ngựa, nghe qua rất hưng phấn.


“Không, chúng ta ra ngoài trước đi.” Đây là giọng nói của thính giả ông già. Ngay sau đó, ông ta bò ra khỏi cửa sổ xe ngựa, chiếc thước trong tay ông cụ tản ra ánh sáng giống như cây gậy lửa, chiếu sáng không gian chật hẹp này.


“Quả nhiên, quả nhiên là như vậy.” Thính giả ông già khôi phục lại chút tâm trạng: “Khi ấy tôi còn tò mò, chỉ dựa vào một đám binh lính nhân loại, làm thế nào bọn họ có khả năng có thể dọa sợ hai thiên thần đến mức run như cầy sấy được chứ, hơn nữa, nếu như là con người bình thường, cách hơn hai nghìn năm, cho dù là vong hồn chết oan thế nào, cũng sớm không chịu được sự mài mòn của thời gian mà tan biến rồi. Nhưng trước đó, khi tôi cầm chuông Hồi Hồn triệu hồi vong hồn của bọn họ, lại phát hiện ra vết tích linh hồn của bọn họ vẫn duy trì ở trạng thái rõ ràng, cho dù thật sự không thấy được vong hồn, nhưng sự cố chấp ở tận sâu nhất trong linh hồn của bọn họ, vẫn đứng thẳng ở nơi này giống như cơ thể của bọn họ. Đây chắc chắn không phải là chuyện mà con người bình thường sau khi chết có thể làm được.”


Thính giả ông già nhìn Tô Bạch: “Những thứ này, cậu đã sớm biết cả rồi, đúng không?”


Tô Bạch nhún vai, từ chối cho ý kiến.


“Ôi, cho dù có thế nào, thì bọn họ cũng được tính là tổ tiên của chúng ta, bây giờ lại xem như đã cứu mạng chúng ta, bọn họ xứng đáng để ta cúi đầu!”


Vậy mà thính giả ông già lại quỳ xuống, dập đầu hành lễ với những lính Tần này.


Trong chùa chiền có rất nhiều người thích quỳ bái Phật, nhưng người thực sự nghiêm túc hiểu được tư thế tiêu chuẩn lại không nhiều, thính giả ông già rõ ràng đang dùng loại tư thế tiêu chuẩn nhất, không hề bất kính một chút nào.


Lúc này, thanh niên họ Châu cũng trèo ra khỏi cửa sổ, cũng giống như ông cụ, dập đầu hành lễ với những lính Tần này.


Tô Bạch ngược lại cũng không khác người như vậy, hắn đi đến bên xe ngựa, Mập Mạp đang ghé vào bên cửa sổ, nhìn hai người đang dập đầu lạy ở dó, có hơi thổn thức nói: “Loan Loan này, bây giờ tôi lại càng lúc càng cảm thấy cậu ta đáng yêu ghê đó.”


“Ồ, lời này nói ra, có vẻ như anh đã tìm được chân ái rồi nhỉ.”


“Móa nó, Đại Bạch, bàn gia tôi có xu hướng về phương diện đó rất bình thường nhé.” Mập Mạp nói lời đầy chính nghĩa.


“Dù sao bị mặt sau của anh cũng bị khai bao rồi, lỡ như từ sau lần đó, anh lại nếm được một lần rồi lại muốn tiếp thì sao?” Tô Bạch hỏi ngược lại.


“…” Mập Mạp sa sầm mặt mũi: “Đại Bạch, cậu còn nhắc thêm một lần nữa, có tin tôi cũng theo cậu phát bệnh tâm thần giết cậu hay không?”


“Ha ha, vừa rồi anh nói có phát hiện gì đó, là gì cơ?” Tô Bạch chuyển đề tài.


Mập Mạp nở nụ cười: “Tự cậu vào trong nhìn là biết ngay thôi, cỗ xe ngựa này, quả thực là vô cùng cao cấp, vậy mà bên trong còn có cả pháp trận tồn tại, hơn nữa, rất có khả năng là pháp trận truyền tống không gian trung cấp… thậm chí là… cao cấp hơn!”


Khi nói đến đây, hai mắt của Mập Mạp lập tức tỏa ra tia sáng.


Chương 712

Bình Luận (0)
Comment