Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 713 - Chương 713 Bí Mật Trong Xe Ngựa 1

Chương 713

Bí Mật Trong Xe Ngựa 1


Tô Bạch cũng lăn vào trong xe ngựa, mấy ngọn quỷ hỏa của Mập Mạp lơ lửng ở trong khoang xe, vẫn chiếu cho nơi này trông khá là rõ ràng.


“Đại Bạch, cậu nhận ra đây là chữ gì không?” Mập Mạp hỏi.


Ở vị trí đáy xe có rất nhiều vết lõm, những vết lõm mang theo đường vân huyền ảo, bởi vì xe ngựa rất lớn, cho nên diện tích dưới đáy xe cũng rất lớn, đường vân này lại rất tinh tế, giống như nếu nhìn thêm vài lần nữa, tâm thần của người ta sẽ không nhịn được mà trầm mê vào trong đó vậy.


Tô Bạch không không am hiểu pháp trận, nhưng là thằng ngu cũng có thể nhìn ra được thứ này không bình thường.


Về phần chữ mà Mập Mạp hỏi, chắc hẳn là ở phía trên vách thùng xe, không có tranh minh họa, mà chỉ có một vài con chữ, chữ cũng không hiểu lắm, nhưng mỗi một chữ đều tối nghĩa khó hiểu, đối với người ngoài nghề mà nói, cũng có thể nhìn ra được đây là văn tự của Trung Quốc cổ đại.


“Tiểu Triện.” Tô Bạch đáp lời: “Là tiểu Triện, không sai đâu.”


“Móa nó, được đó đại Bạch, cảm giác cậu bây giờ có thể đi làm giáo sư lịch sử ở trường đại học được rồi đó.” Mập Mạp khâm phục nói, bởi vì phát hiện ra pháp trận truyền tống bên trong bên trong xe ngựa, đối với anh ta mà nói, một mặt là xuất hiện sự chuyển biến có thể sống sót ra ngoài, trong lòng cũng thả lỏng hơn rất nhiều, một mặt khác thì lại là thấy cái mình thích thì thèm, thân là một trận pháp sư, đụng đến một pháp trận còn giữ nguyên vẹn từ thời kỳ tiền Tần, thật sự chẳng có gì khác so với yêu râu xanh nhìn thấy người đẹp cả.


“Trước kia, trong thư phòng của tôi có rất nhiều con dấu sưu tầm, chữ trên con dấu phần lớn đều là tiểu Triện.” Tô Bạch nhả ra một hơi, duỗi tay sờ nhẹ lên vách thùng xe: “Tiểu Triện là sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc, phổ biến chính sách đại thống nhất văn hóa “thư đồng văn, xa đồng quỹ”, và đo lường, là do thừa tướng Lý Tư phụ trách. Trên cơ bản, chữ Đại Triện vốn được nước Tần sử dụng, rồi tiến hành đơn giản hóa, hủy bỏ văn tự của sáu nước khác, sáng tạo ra văn tự thống nhất, đến sau những năm cuối thời Tây Hán, mới dần dần bị lối chữ lệ thay thế, nhưng trên con dấu, lại vẫn luôn duy trì thói quen dùng thể chữ tiểu Triện để tiến hành chạm khắc.”


Tô Bạch quay đầu lại, nhìn Mập Mạp: “Nếu đây là xe ngựa mà quân đội thời kỳ triều Tần hộ tống, trong xe ngựa lại xuất hiện thể chữ tiểu Triện, vậy đương nhiên là chuyện không thể nào bình thường hơn được rồi.”


“Vậy Đại Bạch, cậu có thể hiểu được không?” Mập Mạp hỏi.


Tô Bạch lắc đầu: “Tôi nhận ra mấy chữ này, nhưng không hiểu mấy đoạn này rốt cuộc đang nói đến ý nghĩa gì, vị thính giả giáo sư già đó chắc hẳn có thể xem hiểu được chứ nhỉ?”


“Ông cụ xem hiểu là ông cụ xem hiểu, ở trong này chắc chắn có che giấu tin tức gì đó, từng người trong nhà có thể xem hiểu, trong lòng cứ cảm thấy không ổn.” Mập Mạp nói ra lời trong lòng.


“Lúc này, ông cụ chắc hẳn không đến mức giấu làm của riêng đâu, pháp trận ở bên dưới này còn không phải dựa vào anh và họ Châu đó tới tu sửa và khởi động hay sao, lợi dụng nhau cả mà thôi…”


Lúc này, thanh niên họ Châu và thính giả ông già đã lễ bái ở bên ngoài xong xuôi cũng bắt đầu trở vào, thính giả ông già lăn vào trong xe ngựa trước, còn thanh niên họ Châu theo sau.


“Ở nơi này không có thức ăn và nước uống, Mập Mạp, hai người các anh cần bao nhiêu thời gian để khởi động trận pháp này?” Tô Bạch hỏi.


Thanh niên họ Châu trầm ngâm một lúc, đưa mắt nhìn nhau với Mập Mạp: “Trận pháp được bảo vệ nguyên vẹn, nhưng vẫn cần linh lực để khởi động, cũng có thể dùng máu tươi của bốn người chúng ta để thay thế, nhưng việc mà hai người chúng tôi cần phải làm hiện tại, chính là thăm dò sơ bộ một vài đường vân trận pháp cho rõ ràng, lúc này mới có thể đảm bảo chúng ta có thể được truyền tống lên trên, mà không phải là sang trái sang phải hay là xuống dưới. Trận pháp này quá huyền bí, với trình độ của hai người chúng tôi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng xác định một phương hướng, về phần muốn cụ thể truyền tống đến một vị trí cố định nào đó thì cần một tọa độ chính xác, việc này hoàn toàn không thể làm được.”


Mập Mạp gật đầu: “Trận pháp này cho dù là thính giả cường hóa ma pháp không gian ở phương Tây, phỏng chừng cũng phải lúng túng, tuy rằng bên phương Đông chúng ta có lưu truyền không ít trận pháp, cũng có vài phần tương tự với thứ này, nhưng tôi cũng chưa từng nhìn thấy thứ chính tông nguyên nước nguyên vị như vậy, nếu chỉ là theo đuổi việc truyền tống chúng ta lên trên, thì mười hai tiếng đi, từng đấy có thể mò rõ sau đó có thể khởi động.”


“Mười hai tiếng.” Tô Bạch hé môi: “Mười hai tiếng không ăn không uống, ngược lại cũng không phải vấn đề lớn gì.”


Lúc này, thính giả ông già chen lời vào bảo: “Lẽ nào các cậu không tò mò, nhánh quân Tần hai trăm người này hộ tống chiếc xe ngựa tiến sâu vào bụng Tây Tạng, để làm gì hay sao?”


“Cụ ơi, có rắm thì phóng sớm chút đi, chúng ta cũng không phải đang tham gia lớp khảo cổ ngoài trời đâu.” Mập Mạp lầm bầm.


Giáo sư già lắc đầu, rõ ràng rất bất mãn với loại “thái độ học hỏi” này của Mập Mạp, ông ta chỉ vào những văn tự này và nói: “Căn cứ theo văn tự được ghi chép phía trên, thì nhánh quân Tần này hộ tống một vị công chúa, tới một bộ lạc ở tận sâu trong Tây Tạng.”


“Hòa thân sao?” Thanh niên họ Châu hỏi.


Điều này rất bình thường, tuy rằng thanh niên họ Châu không phải là người đại lục, nhưng tài liệu lịch sử phía bên Đài Loan, ngoại trừ hai phương diện lớn là lịch sự cận đại và khởi nghĩa nông dân trong lịch sử được miêu tả có sự khác biệt khá lớn ra, thì phần lớn những thứ khác đều không sai biệt lắm.


Từ xưa đến nay, vương triều Trung Nguyên đối với việc tặng công chúa cho dân man di, vốn đại diện cho một loại thỏa hiệp và khuất nhục.


“Đây là một đội ngũ hòa thân sao?” Mập Mạp cũng có hơi khó tin đáp: “Lúc đấy phía bên Tây Tạng cũng là một quốc gia lớn mạnh sao? Mạnh đến mức Tần Thủy Hoàng cũng phải phái công chúa đi hòa thân?”


Giáo sư già dường như rất hài lòng với suy nghĩ sai lầm của thanh niên họ Châu và Mập Mạp, vì điều này mang đến cho ông ta cảm giác thỏa mãn được ân cần dạy bảo: “Không phải vậy, con người Doanh Chính này, tự cho mình có công cao hơn Tam hoàng Ngũ đế, cho nên tự xưng là hoàng đế, khơi dòng đại thống nhất Trung Hoa chân chính, để đời sau gọi ông ta là Tổ Long. Một con người như vậy, cậu kêu ông ta đi nén giận được sao? Cậu kêu ông ta ăn nói khép nép với nước khác được sao? Thậm chí không tiếc việc tặng công chúa đi hòa thân, có thể sao?”


Chương 713

Bình Luận (0)
Comment