Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 722 - Chương 722 Người Thành Thị Quá Nhiều Tâm Cơ! 2

Chương 722

Người Thành Thị Quá Nhiều Tâm Cơ! 2


“Đợi ra ngoài rồi lại nói sau đi.” Lúc này, thanh niên họ Châu cũng hùa theo Tô Bạch.


Quả thực, hiện tại, đảm bảo an toàn cho mình rời khỏi đây mới là chuyện quan trọng nhất, về phần cây thước này, dù sao cũng không phải là đồ của mình, không sao cả.


Mà Mập Mạp lại càng trừng mắt nhìn ông cụ Thẩm một cách dữ dội: “Cụ còn sợ cậu ta nuốt mất cây thước tồi tàn này của cụ chắc?”


Ánh mắt của ông cụ Thẩm hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu.


Thực ra, Tô Bạch nhìn ra được, trong đáy mắt trước đó của đối phương có một tia tàn khốc lóe lên rồi dập tắt, khí tức trên cơ thể cũng đột nhiên tăng lên một chút rồi lại giảm xuống, rõ ràng, ông cụ Thẩm vừa rồi có dự định cái chết lưới rách một lần, ví dụ như phá hủy trận pháp này chẳng hạn.


Thế nhưng, ông ta lại từ bỏ, bởi vì ông ta không tin ba người ở đây sẽ không ngờ đến việc ông ta sẽ làm ra loại chuyện này, đương nhiên, một điểm quan trọng, thực ra là kết quả cuối cùng của việc cá chết lưới rách của ông ta, chính là sau khi phá hỏng pháp trận, sẽ bị ba người ở đây giết chết trước tiên.


Không phải mỗi một thính giả đều là Tô Bạch, nếu không lúc trước Hòa Thượng cũng sẽ không nói câu, trừ phi thật sự cần thiết ra, bằng không hãy cố hết sức đừng làm bất cứ nhiệm vụ gì cùng với hắn.


Mập Mạp và thanh niên họ Châu cùng khởi động trận pháp, ánh sáng của trận pháp cường thịnh hơn trước đó gấp mấy lần, đồng thời, Tô Bạch cũng cảm giác được pháp trận đang lôi kéo sức mạnh của mình, hắn không phản kháng, mà để một phần sức mạnh của mình bị rót vào trong pháp trận.


Bốn người đều không ngăn cản hay chống cự, sau khi sức mạnh không ngừng rót vào trong trận pháp, cỗ xe ngựa cũng bắt đầu rung chuyển, đây cũng là lần đầu tiên Tô Bạch trải qua một chuyến truyền tống không gian khác ngoài ánh sáng trắng truyền tống của Phát Thanh. Cảm giác này còn ngả nghiêng hơn nhiều so với truyền tống của Phát Thanh, lúc này, cả người hắn bắt đầu sốt lên, chốc thì lạnh, chốc thì lại nóng.


Từ đây cũng đủ để nhìn thấy, truyền tống của Phát Thanh cao cấp đến mức độ nào, anh không hề cảm thấy không thích hợp một chút nào hết, thậm chí trong lúc ngủ còn tiến vào được trong thế giới chuyện xưa.


Ngay khi trận pháp sắp thật sự khởi động và tiến hành truyền tống, thanh niên họ Châu đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi của cậu ta lóe lên một tia sáng màu tím, lúc này, dưới chân ông cụ Thẩm xuất hiện một đường phân cách màu tím.


Ông cụ Thẩm lập tức ý thức được chuyện gì, bắt đầu gầm gừ và rống giận, nhưng đường phân cách màu tím đó lại giống như một rãnh trời, chặn đường của ông ta lại.


Ngay sau đó, thanh niên họ Châu nhìn về phía Tô Bạch, một đường chia cắt màu tím xuất hiện dưới chân hắn, Tô Bạch lập tức có một loại cảm giác xe Benz lao xuống từ trên đường cao tốc, cảm giác mất trọng lực mạnh mẽ không ngừng kích thích hắn. Tuy rằng hai chân hắn vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, nhưng dường như cả người đều đang rơi vào trong vực sâu.


Lúc này, phản ứng của người bình thường đều là quay trở lại trận pháp, để ngăn cản cảm giác mất trọng lực đáng sợ này, nhưng đường vân màu tím này, thoạt nhìn ở ngay dưới chân mình, nhưng lại cách mình rất xa xôi.


Lúc này, phi kiếm bản mệnh của Mập Mạp lập tức đâm vào lưng mình, khí tức cả người đột nhiên tăng lên, chỉ nhìn thấy hai tay của anh ta bấm tay niệm thần chú, rồi hai cánh tay giơ lên, đường vân màu tím dưới chân Tô Bạch lập tức biến mất, quấn vào quanh hai tay của Mập Mạp. Cả người Tô Bạch lại lập tức từ cảm giác thang máy rơi xuống trở lại cảm giác thang máy đi lên, chỉ là trong nháy mắt, mà cảm giác mất trọng lực đã biến mất.


Sắc mặt của thanh niên họ Châu chợt thay đổi, nhìn về phía Mập Mạp với vẻ có hơi khó tin.


Thế nhưng, Mập Mạp cũng không cho thanh niên họ Châu đó cơ hội và thời gian để phản ứng, hai tay ấn xuống, nhắm thẳng vào chân của thanh niên họ Châu, đường vân màu tím đó xuất hiện ngay dưới chân của chính cậu ta.


Lập tức, thanh niên họ Châu bắt đầu kêu to một cách vô cùng hoảng sợ, nhưng âm thanh của cậu ta đã bị đường vân màu tím chặn lại, bước chân của cậu ta, và cả vẻ giương nanh múa vuốt của cậu ta cũng bị chặn lại toàn bộ.


Ngay sau đó, ánh sáng của pháp trận bị kích hoạt đến cực điểm.


Tô Bạch chỉ cảm thấy tầm nhìn mơ hồ, đầu óc choáng váng, đại khái tầm mười mấy giây sau, hắn mới khôi phục lại tầm nhìn, bây giờ mình đang đứng ở bên dưới một gò đất, trên đầu là sao trời dày đặc, không khí cũng lập tức trở nên vô cùng trong lành.


Dưới chân Tô Bạch, Mập Mạp đang ngồi xổm ở đó, mắt tai mũi miệng đều đang chảy ra máu tươi, thoạt nhìn vô cùng thê thảm. Anh ta ngẩng đầu lên một cách khó khăn, hé miệng, trong hàm răng cũng toàn là máu tươi, nhưng anh ta vẫn gắng gượng mở miệng nói:


“Con hàng đó… trộm bàn bạc với tôi… vất cậu và ông cụ đó… ở dưới… sau đó... đợi các cậu bị nhốt chết… ở nơi đó… rồi lại… lại quay lại tìm… đội công trình đào bên cạnh khe nứt… để lấy vũ khí của các cậu… các cậu chết đói chết khát… không phải do cậu ta giết… không dính nhân quả.”


Tô Bạch ngồi xổm xuống, duỗi tay đỡ Mập Mạp dậy, Mập Mạp nhếch môi, thở hổn hển.


“Đừng vội cảm động… tôi không chết được… đợi sau khi về Thượng Hải… nói mấy lời tốt giúp tôi… trước mặt Hòa Thượng và Gia Thố… cậu nói… bọn họ sẽ nghe.”


Tô Bạch cười: “Loan Loan đó là một người ngây thơ biết bao, Mập Mạp, thực ra là anh đã thúc giục, giựt dây cậu ta đúng không.”


“Thật ngại quá đi…” Lúc này, Mập Mạp hé môi: “Tôi cảm thấy tôi vẫn nên không cậy mạnh, cứ hôn mê thì tốt hơn.”


Lúc này, anh ta ngay cả nói chuyện cũng lưu loát hơn nhiều so với trước đó cứ mấy chữ là lại dừng lại, nếu không phải rất tin tưởng không nghi ngờ gì về bản tính của con hàng này, đổi lại là người khác, tuy nói không đến mức khóc lóc ỉ ôi, nhưng chắc chắn vẫn sẽ có một dòng nước ấm xao động trong lòng.


“Đứng dậy, tự mình đi đi, anh nặng như vậy, cũng không thể để tôi khiêng anh đi được chứ.”


Tô Bạch sờ vào túi của mình, móc ra hai điếu thuốc rồi cắn trong miệng, một tay chắn gió, một tay khác lôi bật lửa ra châm, sau đó, kẹp một điếu thuốc đặt đến bên miệng Mập Mạp.


Mập Mạp thở dài, ngậm điếu thuốc, sau đó lảo đảo đứng dậy: “Đại Bạch, vết thương này của tôi là thật đó, cái này không giả trân chút nào đâu.”


Tô Bạch không nói gì, nói thật, cho dù chuyện này là Mập Mạp khơi mào hay là thanh niên họ Châu đó nghĩ ra, nhưng nếu thanh niên họ Châu đã đồng ý, vậy rõ ràng, cậu ta vốn cũng có loại suy nghĩ này, dù sao thì khi truyền tống, động tay động chân với trận pháp, đối với trận pháp sư mà nói, cũng chính là nhảy ở sân nhà mình, là chuyện không thể nào đơn giản hơn, trên thực tế, Mập Mạp cũng xem như đã giúp mình một phen.


Chương 722

Bình Luận (0)
Comment