Chương 723
Cố Phàm Đã Trở Về Rồi 1
Trước mắt, thanh niên họ Châu và ông cụ Thẩm đã bị giữ lại dưới lòng đất, sau khi trận pháp bị cắt, trên cơ bản không có khả năng tiếp tục sử dụng lần thứ hai.
“Bây giờ chúng ta đang ở đâu?” Tô Bạch hỏi.
“Ở Tây Tạng.”
“Tây Tạng lớn bao nhiêu?”
“Diện tích tổng thể là một trăm hai mươi nghìn hai trăm hai mươi ba kilomet vuông.”
“Cho nên anh cảm thấy câu trả lời vừa rồi của anh có phải là một câu thừa thãi hay không hả?”
Thượng Hải được gọi là Ma Đô, nhân khẩu thường trú gần 30 triệu người, cũng vì vậy mà nơi đây là một thành phố tấc đất tấc vàng, cho nên giá nhà ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, không ngừng tăng lên cũng không khiến người ta bất ngờ như vậy. Nguyên nhân nằm ở chỗ, bọn họ có thể thu hút và phóng xạ khiến người toàn quốc không ngừng tuồn vào nơi này. Nhu cầu tiêu thụ ở nơi này vẫn luôn tồn tại, nói một cách tương đối thì một vài thành phố tuyến một, tuyến hai, tuyến ba khác ở Trung Quốc, có giá nhà hơi cao, lại trông có vẻ hơi không có thành ý, đương nhiên, thực ra nguyên nhân kín đáo trong đó cũng là bí mật mà mọi người đều biết.
Elegent Garden là một khu nhà ở cao cấp với biệt thự là chủ yếu, người bình thường cũng không thể tiến vào được nơi này, thậm chí, trong một khoảng thời gian ngắn trước đây, khi một vài thương nhân bàn chuyện làm ăn, cũng sẽ nói mình có bất động sản ở nơi này để chứng tỏ thực lực kinh tế của mình. Tuy rằng mấy năm này cùng với sự phát triển mới của bất động sản Thượng Hải, nơi này đã mất đi tên tuổi của ngày trước, nhưng giá nhà cũng không hề sụt đi một chút nào cả, mà vẫn theo dòng lớn, tiếp tục bành trướng.
Nhưng, khi hoàng hôn dần tới, một vài ông chủ lái xe chuẩn bị trở về, thì lại phát hiện ra ở cửa của tiểu khu có rất nhiều xe cảnh sát.
“Những cuộc điện thoại đó cứ từ chối hết cho tôi đi.” Sở Triệu duỗi tay, nắm tóc mình, bây giờ trong lòng anh ta rất tức tối, thảm án một nhà năm người bị giết sạch, đã xảy ra ngay trước mặt mình, mà đám quan to hiển hách ở trong tiểu khu này, lại như thể đang chơi trò so tầm ảnh hưởng, không ngừng thông qua các mối quan hệ của mình, tỏ ý phía cảnh sát nên làm ra động tĩnh nhỏ một chút.
Chỉ có điều, thật đáng tiếc, không nói đến bản thân Sở Triệu vốn có thân phận của con cháu đời sau trong giới cảnh sát, mà gốc gác bản thân anh ta cũng rất cứng, còn nữa, anh ta thân là một thính giả, hiện tại còn tiếp tục làm công việc cảnh sát, vốn chính là một loại thái độ rất hào hiệp, nhưng thân phận khác rồi, tâm thái hiển nhiên cũng sẽ khác, lão tử chẳng qua chỉ đang chơi trò “bắt chước đời người” mà thôi.
“Triệu tập phóng viên mở họp báo đi.” Sở Triệu nói.
“Là… mở họp báo phóng viên sao?” Một vị cảnh sát ở bên cạnh nói với vẻ có hơi ngạc nhiên.
“Thảm án một nhà năm người bị diệt môn, cậu bảo tôi không nói là ở Thượng Hải, thì nói là một năm toàn quốc có thể xảy ra mấy vụ sao?” Sở Triệu trực tiếp túm cổ áo của cảnh sát đó rồi quát mắng: “Vụ án này, lúc đầu bảo mật cũng không làm cho xong, bây giờ tin tức chắc chắn đã truyền ra ngoài rồi, nếu bây giờ phía cảnh sát chúng ta không ra mặt phát thông báo, vậy chắc chắn sẽ dẫn đến khủng hoảng xã hội. Mấy tên tạp chủng đó chỉ lo lắng giá bất động sản của mình sụt giảm còn quan tâm đến cái mẹ gì nữa? Với chức vụ này của cậu, cho dù có tham ô cả đời cũng không thể tham nổi một căn nhà này, hiểu chưa?”
“Không phải, không phải, xin lỗi, xin lỗi.” Cảnh sát nhỏ lập tức sợ đến mức xin lỗi.
Sở Triệu phun ra một hơi nặng nề, ánh mắt nhìn lên vách tường, đôi cánh dơi được vẽ lên bằng máu, dường như mang theo một loại ý tứ châm biếm nồng nặc.
Một nhà năm người, toàn bộ đều chết trước bàn cơm, nữ chủ nhân, hai đứa con trai, một cô con gái, đều bị dùng dao nĩa đóng đinh chặt vào bàn ăn, còn nam chủ nhân thì bắp thịt sau lưng đều bị xé rách, máu chảy đầm đìa, còn bị dùng dao dĩa và đũa đâm cố định vào nơi đó, giống như một đôi cánh thịt.
Theo bản năng, Sở Triệu ngửi ra được một loại khí tức có khác với bình thường.
Không có khả năng lấy được dấu vân tay, mà hệ thống bảo vệ hoàn hảo cũng không hề phát hiện ra bất cứ người nào khả nghi tiến vào. Năm người trong nhà này chắc hẳn đã chết vào ba ngày trước. Thức ăn trên bàn đã biến chất, nếu như không phải bảo mẫu một tuần đi làm hai ngày, chiều nay qua đây làm việc, lấy thẻ nhà mở cửa nhà, thì phỏng chừng qua mấy ngày nữa, thi thể của một nhà năm người này sẽ hoàn toàn thối rữa.
Bởi vì hiện tại đang là mùa đông, nhưng hệ thống lò sưởi ở trong nhà rất tiên tiến, điều này cũng mang đến điều kiện thích hợp khiến thi thể thối rữa.
Sở Triệu lôi điện thoại ra, nhấn vào số máy của Huân Nhi.
“Alo.” Huân Nhi nhận cuộc gọi, cô ta chắc hẳn đang lái xe.
“Cậu ta đã trở về chưa.” Sở Triệu hỏi.
“Cậu ta? Em cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu nữa, sao thế, vậy mà anh lại tìm anh ấy à?”
Từ sau khi Tô Bạch chuyển nhà đến nhà lão Phương, đã cố tình không nói địa chỉ cho Huân Nhi biết.
“Chỗ tôi có một vụ án, tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu ta.” Sở Triệu giải thích.
“Ha ha.” Huân Nhi trông có vẻ rất khó tin: “Anh đừng có tâm tư khác, lần trước anh ấy chỉ đánh anh một trận, lần sau nói không chừng sẽ thật sự giết anh đấy.”
“Ăn miếng trả miếng thôi.” Lúc này, Sở Triệu ngược lại rõ ràng rất thoải mái: “Lỗi của tôi trước đây chính là lỗi của tôi, tôi thừa nhận, bây giờ tôi chỉ muốn mời cậu ta qua đây giúp tôi xem thử với thân phận là một cảnh sát, không biết còn có thể tính là bạn bè hay không, dù sao thì Thượng Hải cũng là nhà của cậu ta, không phải sao?”
“Thế này cũng không giống với phong cách của anh.” Huân Nhi dừng xe lại, cầm di động dán vào bên tai một cách rất nghiêm túc: “Nói cho em biết, có phải anh lại gặp phải chuyện gì rồi không, dù sao cũng không thể đến mức anh đột nhiên giác ngộ, cho nên tâm tính thay đổi lớn như vậy được chứ.”
“Có một người bạn cũ đã trở về, hai ngày này tôi và cậu ta đã nói chuyện khá nhiều, có một vài chuyện cũng nghĩ thông suốt rồi.” Sở Triệu đáp.
“Bạn cũ? Ai cơ?” Trong lòng Huân Nhi đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
“Cố Phàm.” Trong miệng Sở Triệu phun ra hai chữ: “Tôi và cậu ta nói chuyện trong Phát Thanh.”
“Anh ta… cũng là thính giả sao?”
“Em có tin không, khi chúng ta còn chưa thành lập câu lạc bộ giết người, thì Cố Phàm… cậu ta đã là thính giả rồi.”
Tiểu gia hỏa đã có thể bắt đầu tự mình bước đi, điều này đối với Tô Bạch mà nói là một chuyện rất vui vẻ, không có điều gì khiến một người cha vui sướng hơn là được nhìn thấy con trai mình tiến bộ từng ngày, lớn lên từng ngày.
“Cẩn thận một chút, đi nào.”
Ở trong phòng khách, Tô Bạch ngồi xổm trên mặt đất, vỗ tay với tiểu gia hỏa, tiểu gia hỏa bước bàn chân nhỏ, lắc lư đi đến trước mặt hắn, sau đó bổ đầu nhào vào trong lòng hắn.
“Ha ha ha, giỏi lắm giỏi lắm!”
Tô Bạch ôm tiểu gia hỏa vào lòng, thằng nhỏ vừa mới học đi nên trong có vẻ rất hưng phấn, nó đã ở trong phòng khách chơi với Tô Bạch hết nửa buổi chiều, lúc này, quả thực cũng nên nghỉ ngơi rồi.
Hắn mang sữa bò và một ít đồ ăn vặt mà trẻ con thích cho tiểu gia hỏa, đặt thằng bé đến bên cạnh Cát Tường để nó xem tivi một lúc, rồi hắn xoay người, cầm hoa tươi mới giao tới, rời khỏi phòng khách.