Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 724 - Chương 724 Cố Phàm Đã Trở Về Rồi 2

Chương 724

Cố Phàm Đã Trở Về Rồi 2


Trong phòng ngủ, Hòa Thượng và Gia Thố vẫn nằm ở trên giường, không thể không nói, cho dù hai vị cao tăng này đã biến thành người thực vật, nhưng thoạt nhìn hình dáng bên ngoài cũng không tệ cho lắm, Tô Bạch lần lượt đổi hoa tươi vào trong bình hoa trong phòng ngủ của bọn họ, khi vừa mới ra khỏi phòng, hắn đụng phải Mập Mạp bước ra từ trong phòng ngủ của mình.


“Đã tra rõ rồi, mấy lạt ma đó hiện giờ đang ở nước Pháp.” Mập Mạp thở dài: “Chạy cũng xa thật đó, mẹ nó, nếu không phải chúng ta bị nhốt ở bên dưới lòng đất lâu như vậy, thì nói không chừng bọn họ vẫn chưa kịp chạy thoát đâu.”


Tô Bạch và Mập Mạp ở Tây Tạng mênh mông tốn chừng một ngày mới tìm được một thị trấn nhỏ, rồi lại trở về phía bên khe vực lúc đầu, đã là chuyện của một ngày sau đó. Bọn họ tìm hai vòng, cũng không tìm được tung tích của mấy lạt ma đó, sau đó lại đi đến thánh miếu của Gia Thố hỏi một chút, kết quả biết được tin tức một nhóm lạt ma đó và một đám đệ tử đồ tôn lớn đã tập trung di tản rồi, hơn nữa không phải là hơi di chuyển đi đến Ấn Độ đơn giản như vậy, mà chắc hẳn là đi thẳng đến phương Tây.


Hai người biết đã uổng công vô ích, nên chỉ có thể trở về Thượng Hải, bây giờ cách lúc về Thượng Hải đã hơn một tháng. Đương nhiên, tuy rằng một chuyến đi Tây Tạng này không thể phục thù, nhưng Tô Bạch đã có được cây thước của ông cụ Thẩm, còn được chứng kiến một góc tảng băng của binh Tần ngày trước, đồng thời, vong hồn công chúa trong cây thước cũng có giá trị cực lớn. Mà Mập Mạp, lại càng có được cơ hội mô phỏng pháp trận truyền tống không gian thời tiên Tần. Thu hoạch của hai người rất to lớn, có thể so với thu hoạch trong một thế giới chuyện xưa, cho nên Tô Bạch quả thực cũng không tiếc nuối cho lắm.


Chỉ có điều, tạm thời không thể đụng vào cây thước này được, bởi vì sau khi rời khỏi trận pháp của thanh niên họ Châu và phong ấn của bản thân ông cụ Thẩm đối với cây thước, vong hồn công chúa bên trong cây thước rõ ràng đã có hiện tượng mất ổn định, đợi mang trở về Thượng Hải sau đó trực tiếp bị Mập Mạp trấn áp trong nhà lão Phương, lúc này mới đảm bảo không có sơ suất.


Bây giờ xem ra, chuyện thả vong hồn công chúa ra, chỉ có thể đợi Hòa Thượng và Gia Thố tỉnh lại rồi lại nói sau.


“Không sao, tôi không tin bọn họ còn có thể không trở về.”


“Ừm.” Mập Mạp gật đầu, bước vào phòng khách, tính xem tivi.


Tô Bạch trở về phòng ngủ của mình, dự định mang quần áo đã thay đi giặt rồi tắm rửa, nhưng lúc này, di động lại vang lên, là một dãy số lạ.


“Alo.” Tô Bạch nhận cuộc gọi.


“Tô Bạch, tìm số của cậu cũng khó thật đó.”


Đầu bên kia điện thoại truyền tới là một giọng nói rất quen thuộc, nhưng Tô Bạch nhất thời không nhớ ra được anh ta làm ai.


“Ồ, không nhận ra người anh em này sao, ha ha, vừa hay phía bên Sở Triệu xảy ra một vụ án, cậu cũng qua đó giúp một tay đi, tốt xấu gì cũng là anh em tốt từng lăn lộn với nhau trước đây, không có ghim thù gì cả.”


“Cố Phàm, cậu đã về rồi sao?” Tô Bạch cuối cùng cũng nhớ ra được là ai.


“Mập Mạp, trông thằng bé giúp tôi một chút, tôi cần ra ngoài.” Tô Bạch đổi giày ở cửa phòng khách, hô với Mập Mạp.


“Được, con mèo bảo mẫu nhà cậu cũng ở đây, cơ mà cứ yên tâm nhé, tối nay tôi đặt bữa lớn, tôi phát hiện ra con trai cậu và tôi đều thích ăn thịt như nhau, theo tôi nhé.” Mập Mạp ngồi trên sô pha, đặt bé con lên đùi mình, vừa cười ha ha vừa nói.


“Lời này nói ra, sao nghe cứ khó chịu thế nào ấy nhỉ.” Tô Bạch cười cười, lắc đầu rồi đi ra khỏi cửa phòng.


Nhà lão Phương có gara, nhưng Tô Bạch vẫn có thói quen đỗ con Santana của mình ở bên đường, ngược lại con đường cũng đủ rộng rãi, hơn nữa cư dân xung quanh cũng không nhiều cho lắm.


Hắn lên xe, sau khi khởi động xe, cũng không vội đạp chân ga, mà lại duỗi tay, nhẹ nhàng gõ lên tay lái.


“Sao cô lại dạo đến tận đây vậy?”


Ở vị trí ghế phụ lái của Tô Bạch, có một cô gái mặc váy màu đỏ, cô gái thoạt nhìn rất đẹp, mang theo một loại khí tức đơn thuần, một đôi giày cao gót màu đỏ tinh thế lại càng tôn lên đôi chân của cô ta trông thực sự rất thon dài.


“Sao thế, lâu như vậy không nhìn thấy học tỷ tôi, đã mất kiên nhẫn như vậy rồi sao?” Cô gái này bày ra tư thế ghẹo người, nói với Tô Bạch.


“Xin lỗi, tôi không cảm thấy có hứng thú đối với quỷ.” Tô Bạch hơi nhíu mày: “Không phải đã sắp xếp cho cô ở nghĩa trang rồi hay sao, sao thế, bây giờ cô trở nên cô quạnh, muốn biến thành diễm quỷ ra ngoài hoạt động à?”


“Nếu tôi muốn biến thành diễm quỷ, cậu bằng lòng sao?”


“Tôi chẳng có gì bằng lòng với chả không bằng lòng ở đây, nhưng tôi phải cảnh cáo cô, trên thế giới này thật sự có loại người biết huyền học đó, có lẽ bọn họ không coi tôi ra gì, nhưng thu phục một cô hồn dã quỷ như cô vẫn thấy rất có hứng thú đấy, còn nữa, lần sau đừng có tìm tôi ở gần nhà tôi nữa, lần trước sở dĩ tống cô ra ngoài chính là vì con mèo ở nhà tôi đó, không thích vật âm tà cho lắm đâu, lần này là vận may của cô tốt, nhưng nếu lần sau nó ra ngoài phơi nắng phát hiện ra cô ở gần, cô chắc chắn sẽ có kết cục hồn bay phách tán ngay.”


“Lúc trước cậu còn định kỳ gọi người đến đốt một ít quần áo và đồ trang điểm các loại cho tôi, nhưng nửa năm gần đây chẳng còn nữa.” Học tỷ nói một cách rất ai oán: “Hại người ta không thể khoe với những hàng xóm ở trong nghĩa trang chung.”


“Những việc trước đây là tôi dặn dò người trong công ty làm, bây giờ công ty của tôi đã không còn nữa rồi, chỉ còn là một tên nghèo kiết xác, chuyện phía bên cô hiển nhiên cũng phải dừng rồi.”


Tô Bạch rút một điếu thuốc, rõ ràng cậu chủ Tô đã hơi mất kiên nhẫn rồi, hắn và nữ quỷ này vốn không liên quan quá nhiều, lúc trước khi ở trong trường học, Tô Bạch vừa mới trở thành thính giả, một người một quỷ vì cơ duyên xảo hợp nên mới có một chút qua lại, sau đó nữ quỷ này còn một lần bám lên một đồ vật nào đó trên người Tô Bạch, theo hắn suốt một khoảng thời gian, chỉ có điều, sau khi Cát Tường tới, khi nữ quỷ lại gần, cô ta bị khí tức của Cát Tường dọa cho chạy biến mất, Tô Bạch chỉ có thể lại sắp xếp cho cô ta ở một chỗ, cũng chính là trong nghĩa trang.


Thực ra, trong chuyện này có nhân tố Cát Tường, nhưng cũng có một nhân tố khác, đó chính là khi ấy Tô Bạch đã dần dần mạnh mẽ, không còn cần một nữ quỷ đi theo bên cạnh mình nữa.


“Được rồi được rồi, người ta cũng không nhàm chán như vậy, tôi tới tìm cậu, là bởi vì gần đây nghĩa trang xảy ra chuyện kỳ quái, thoáng cái đã có đến bảy, tám hàng xóm, hơn nữa, những hàng xóm này rõ ràng không giống với quỷ hồn ở lại nhân gian như chúng tôi, bọn họ không có linh trí, tử khí nặng nề, chắc hẳn là chết thảm, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của đồ vật đặc thù, tôi cảm giác bọn họ sắp biến thành lệ quỷ rồi, cho nên tôi tới tìm cậu nói một chút.”


“Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ tới nghĩa trang xem xem, bây giờ tôi còn có chuyện cần đi giải quyết trước đã.” Tô Bạch nhìn học tỷ, ý là cô phải biết điều đi.


“Tôi cũng không dám trở về nghĩa trang lúc này, lỡ như chiều nay bọn họ biến đổi, tôi có thể sẽ bị bọn họ xé rách rồi ăn sạch mất.”


Tô Bạch lôi di động ra, nhấn dãy số điện thoại của Mập Mạp.


Trong phòng ngủ, Hòa Thượng và Gia Thố vẫn nằm ở trên giường, không thể không nói, cho dù hai vị cao tăng này đã biến thành người thực vật, nhưng thoạt nhìn hình dáng bên ngoài cũng không tệ cho lắm, Tô Bạch lần lượt đổi hoa tươi vào trong bình hoa trong phòng ngủ của bọn họ, khi vừa mới ra khỏi phòng, hắn đụng phải Mập Mạp bước ra từ trong phòng ngủ của mình.


“Đã tra rõ rồi, mấy lạt ma đó hiện giờ đang ở nước Pháp.” Mập Mạp thở dài: “Chạy cũng xa thật đó, mẹ nó, nếu không phải chúng ta bị nhốt ở bên dưới lòng đất lâu như vậy, thì nói không chừng bọn họ vẫn chưa kịp chạy thoát đâu.”


Tô Bạch và Mập Mạp ở Tây Tạng mênh mông tốn chừng một ngày mới tìm được một thị trấn nhỏ, rồi lại trở về phía bên khe vực lúc đầu, đã là chuyện của một ngày sau đó. Bọn họ tìm hai vòng, cũng không tìm được tung tích của mấy lạt ma đó, sau đó lại đi đến thánh miếu của Gia Thố hỏi một chút, kết quả biết được tin tức một nhóm lạt ma đó và một đám đệ tử đồ tôn lớn đã tập trung di tản rồi, hơn nữa không phải là hơi di chuyển đi đến Ấn Độ đơn giản như vậy, mà chắc hẳn là đi thẳng đến phương Tây.


Hai người biết đã uổng công vô ích, nên chỉ có thể trở về Thượng Hải, bây giờ cách lúc về Thượng Hải đã hơn một tháng. Đương nhiên, tuy rằng một chuyến đi Tây Tạng này không thể phục thù, nhưng Tô Bạch đã có được cây thước của ông cụ Thẩm, còn được chứng kiến một góc tảng băng của binh Tần ngày trước, đồng thời, vong hồn công chúa trong cây thước cũng có giá trị cực lớn. Mà Mập Mạp, lại càng có được cơ hội mô phỏng pháp trận truyền tống không gian thời tiên Tần. Thu hoạch của hai người rất to lớn, có thể so với thu hoạch trong một thế giới chuyện xưa, cho nên Tô Bạch quả thực cũng không tiếc nuối cho lắm.


Chỉ có điều, tạm thời không thể đụng vào cây thước này được, bởi vì sau khi rời khỏi trận pháp của thanh niên họ Châu và phong ấn của bản thân ông cụ Thẩm đối với cây thước, vong hồn công chúa bên trong cây thước rõ ràng đã có hiện tượng mất ổn định, đợi mang trở về Thượng Hải sau đó trực tiếp bị Mập Mạp trấn áp trong nhà lão Phương, lúc này mới đảm bảo không có sơ suất.


Bây giờ xem ra, chuyện thả vong hồn công chúa ra, chỉ có thể đợi Hòa Thượng và Gia Thố tỉnh lại rồi lại nói sau.


“Không sao, tôi không tin bọn họ còn có thể không trở về.”


“Ừm.” Mập Mạp gật đầu, bước vào phòng khách, tính xem tivi.


Tô Bạch trở về phòng ngủ của mình, dự định mang quần áo đã thay đi giặt rồi tắm rửa, nhưng lúc này, di động lại vang lên, là một dãy số lạ.


“Alo.” Tô Bạch nhận cuộc gọi.


“Tô Bạch, tìm số của cậu cũng khó thật đó.”


Đầu bên kia điện thoại truyền tới là một giọng nói rất quen thuộc, nhưng Tô Bạch nhất thời không nhớ ra được anh ta làm ai.


“Ồ, không nhận ra người anh em này sao, ha ha, vừa hay phía bên Sở Triệu xảy ra một vụ án, cậu cũng qua đó giúp một tay đi, tốt xấu gì cũng là anh em tốt từng lăn lộn với nhau trước đây, không có ghim thù gì cả.”


“Cố Phàm, cậu đã về rồi sao?” Tô Bạch cuối cùng cũng nhớ ra được là ai.


“Mập Mạp, trông thằng bé giúp tôi một chút, tôi cần ra ngoài.” Tô Bạch đổi giày ở cửa phòng khách, hô với Mập Mạp.


“Được, con mèo bảo mẫu nhà cậu cũng ở đây, cơ mà cứ yên tâm nhé, tối nay tôi đặt bữa lớn, tôi phát hiện ra con trai cậu và tôi đều thích ăn thịt như nhau, theo tôi nhé.” Mập Mạp ngồi trên sô pha, đặt bé con lên đùi mình, vừa cười ha ha vừa nói.


“Lời này nói ra, sao nghe cứ khó chịu thế nào ấy nhỉ.” Tô Bạch cười cười, lắc đầu rồi đi ra khỏi cửa phòng.


Nhà lão Phương có gara, nhưng Tô Bạch vẫn có thói quen đỗ con Santana của mình ở bên đường, ngược lại con đường cũng đủ rộng rãi, hơn nữa cư dân xung quanh cũng không nhiều cho lắm.


Hắn lên xe, sau khi khởi động xe, cũng không vội đạp chân ga, mà lại duỗi tay, nhẹ nhàng gõ lên tay lái.


“Sao cô lại dạo đến tận đây vậy?”


Ở vị trí ghế phụ lái của Tô Bạch, có một cô gái mặc váy màu đỏ, cô gái thoạt nhìn rất đẹp, mang theo một loại khí tức đơn thuần, một đôi giày cao gót màu đỏ tinh thế lại càng tôn lên đôi chân của cô ta trông thực sự rất thon dài.


“Sao thế, lâu như vậy không nhìn thấy học tỷ tôi, đã mất kiên nhẫn như vậy rồi sao?” Cô gái này bày ra tư thế ghẹo người, nói với Tô Bạch.


“Xin lỗi, tôi không cảm thấy có hứng thú đối với quỷ.” Tô Bạch hơi nhíu mày: “Không phải đã sắp xếp cho cô ở nghĩa trang rồi hay sao, sao thế, bây giờ cô trở nên cô quạnh, muốn biến thành diễm quỷ ra ngoài hoạt động à?”


“Nếu tôi muốn biến thành diễm quỷ, cậu bằng lòng sao?”


“Tôi chẳng có gì bằng lòng với chả không bằng lòng ở đây, nhưng tôi phải cảnh cáo cô, trên thế giới này thật sự có loại người biết huyền học đó, có lẽ bọn họ không coi tôi ra gì, nhưng thu phục một cô hồn dã quỷ như cô vẫn thấy rất có hứng thú đấy, còn nữa, lần sau đừng có tìm tôi ở gần nhà tôi nữa, lần trước sở dĩ tống cô ra ngoài chính là vì con mèo ở nhà tôi đó, không thích vật âm tà cho lắm đâu, lần này là vận may của cô tốt, nhưng nếu lần sau nó ra ngoài phơi nắng phát hiện ra cô ở gần, cô chắc chắn sẽ có kết cục hồn bay phách tán ngay.”


“Lúc trước cậu còn định kỳ gọi người đến đốt một ít quần áo và đồ trang điểm các loại cho tôi, nhưng nửa năm gần đây chẳng còn nữa.” Học tỷ nói một cách rất ai oán: “Hại người ta không thể khoe với những hàng xóm ở trong nghĩa trang chung.”


“Những việc trước đây là tôi dặn dò người trong công ty làm, bây giờ công ty của tôi đã không còn nữa rồi, chỉ còn là một tên nghèo kiết xác, chuyện phía bên cô hiển nhiên cũng phải dừng rồi.”


Tô Bạch rút một điếu thuốc, rõ ràng cậu chủ Tô đã hơi mất kiên nhẫn rồi, hắn và nữ quỷ này vốn không liên quan quá nhiều, lúc trước khi ở trong trường học, Tô Bạch vừa mới trở thành thính giả, một người một quỷ vì cơ duyên xảo hợp nên mới có một chút qua lại, sau đó nữ quỷ này còn một lần bám lên một đồ vật nào đó trên người Tô Bạch, theo hắn suốt một khoảng thời gian, chỉ có điều, sau khi Cát Tường tới, khi nữ quỷ lại gần, cô ta bị khí tức của Cát Tường dọa cho chạy biến mất, Tô Bạch chỉ có thể lại sắp xếp cho cô ta ở một chỗ, cũng chính là trong nghĩa trang.


Thực ra, trong chuyện này có nhân tố Cát Tường, nhưng cũng có một nhân tố khác, đó chính là khi ấy Tô Bạch đã dần dần mạnh mẽ, không còn cần một nữ quỷ đi theo bên cạnh mình nữa.


“Được rồi được rồi, người ta cũng không nhàm chán như vậy, tôi tới tìm cậu, là bởi vì gần đây nghĩa trang xảy ra chuyện kỳ quái, thoáng cái đã có đến bảy, tám hàng xóm, hơn nữa, những hàng xóm này rõ ràng không giống với quỷ hồn ở lại nhân gian như chúng tôi, bọn họ không có linh trí, tử khí nặng nề, chắc hẳn là chết thảm, hơn nữa còn chịu ảnh hưởng của đồ vật đặc thù, tôi cảm giác bọn họ sắp biến thành lệ quỷ rồi, cho nên tôi tới tìm cậu nói một chút.”


“Tôi biết rồi, tối nay tôi sẽ tới nghĩa trang xem xem, bây giờ tôi còn có chuyện cần đi giải quyết trước đã.” Tô Bạch nhìn học tỷ, ý là cô phải biết điều đi.


“Tôi cũng không dám trở về nghĩa trang lúc này, lỡ như chiều nay bọn họ biến đổi, tôi có thể sẽ bị bọn họ xé rách rồi ăn sạch mất.”


Tô Bạch lôi di động ra, nhấn dãy số điện thoại của Mập Mạp.


Chương 724

Bình Luận (0)
Comment