Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 725 - Chương 725 Hay Là Đi Giết Người Đi

Chương 725

Hay Là Đi Giết Người Đi


“Alo, có chuyện gì thế, không phải cậu vừa mới ra ngoài sao?” Mập Mạp vừa nhai đồ ăn vặt, vừa hỏi.


“Mập Mạp, ngoài cửa có một nữ quỷ có một chút quan hệ với tôi, anh giúp tôi thu xếp một chút, đừng để Cát Tường thuận tay diệt cô ta là được.”


“Ồ, được, tôi sẽ ra ngoài ngay, con quỷ đó lớn lên thế nào, có xinh không?”


Tô Bạch cạn lời, cúp điện thoại, lúc này học tỷ cũng rất thức thời đi xuống xe, lơ lửng ở vị trí cửa nhà lão Phương.


Sau khi nhìn thấy Mập Mạp đi ra khỏi cửa, Tô Bạch mới gạt cần số rời đi.


Đối với Tô Bạch của hiện tại mà nói, sự trở về của người đó mới là một chuyện quan trọng nhất.


Cố Phàm, lúc đầu cùng nhau thành lập câu lạc bộ giết người có bốn người, Tô Bạch, Huân Nhi, Sở Triệu và Cố Phàm. Bốn người, có bối cảnh gia đình khác nhau, có thể hiểu thành một tổ chức trò chơi kích thích do bốn đứa con cháu quan lớn và cậu ấm nhà giàu lập ra.


Trong đó, Tô Bạch vẫn luôn mang một loại thái độ việc gì cũng đều không thành vấn đề, mà Cố Phàm rõ ràng lại rất động lòng với Huân Nhi. Chuyện này ai cũng có thể nhìn ra được, sau này Huân Nhi vì nguyên nhân điều động công tác, phải đến đảm nhiệm chức tùy viên quân sự ở đại sứ quán Trung Quốc ngụ tại Anh, Cố Phàm cũng điều động công tác của mình đi đến một viện nghiên cứu y học ở Luân Đôn, có thể nói là rất si tình.


Thế nhưng sau này Huân Nhi trở về, Cố Phàm cũng không trở về theo, khi ấy Tô Bạch và Sở Triệu còn cho rằng vì nguyên nhân tính chất công việc của anh ta, một hạng mục nghiên cứu chưa đến một giai đoạn thì không thể tùy ý rời đi được, nhưng lúc này, vậy mà anh ta đã trở về rồi?


Vừa lái xe tìm đến cửa lớn của tiểu khu, Tô Bạch vừa không kìm lòng được mà vươn đầu lưỡi liếm môi mình, trong câu lạc bộ giết người ngày trước, Huân Nhi phụ trách tìm kiếm và sắp xếp thông tin, Tô Bạch phụ trách hành động chính giết người, Sở Triệu phụ trách giải quyết tốt hậu quả phía bên cảnh sát, còn Cố Phàm thì lại phụ trách thiết kế thủ pháp giết người và chọn môi trường hành động.


Bốn người phân công rõ ràng, phối hợp với nhau cũng rất tốt, nhưng vì điều động công tác của Huân Nhi và chuyện Tô Bạch trở thành thính giả, dẫn đến việc câu lạc bộ này trực tiếp giải tán, thậm chí mối quan hệ bạn bè từng rất tốt, cũng phải đối diện với cục diện lúng túng sắp sụp đổ. Nhưng, điều quan trọng nhất là trong bốn người, có đến ba người đã là thính giả.


Vậy, Cố Phàm thì sao?


Tô Bạch đi đến cửa tiểu khu cao cấp đó, đỗ xe ở bên đường. Cách đó không xa, hắn nhìn thấy mấy bóng người quen thuộc đứng ở con đường đối diện, có Huân Nhi, có Sở Triệu, còn có cả Cố Phàm.


Tô Bạch mở cửa rồi bước xuống xe. Lúc này, vừa vặn có một cơn gió bắc thổi tới, cuộn lên một chút cát bụi, đám người Huân Nhi rõ ràng cũng đã phát hiện ra Tô Bạch, ba người bắt đầu chủ động băng qua đường đi tới bên này.


Trong lúc nhất thời, Tô Bạch đột nhiên cảm thấy có hơi ngẩn ngơ, dường như mơ hồ trở về chưa đến hai năm trước, khi ấy, bốn người cũng thường xuyên tụ tập với nhau, mặc dù ở trong Thượng Hải này, bốn người cũng là công chúa, thái tử chính cống, hơn nữa còn đứng ở địa vị hàng đầu trong giới này, cũng xem như hoạt bát sôi nổi, thậm chí là không kiêng nể gì.


Cố Phàm bước tới đầu tiên, Huân Nhi đi theo phía sau, còn Sở Triệu đi cuối cùng. Vẻ mặt của Cố Phàm vẫn như thường, giống y như đúc với dáng vẻ trong quá khứ của anh ta, dường như thời gian và những gì từng trải không hề lưu lại một chút vết tích gì trên người anh ta hết, cảm giác giống y như con người trước đây của anh ta mang lại, có lẽ là bởi vì làm bác sĩ khoa thần kinh đi, nên anh ta luôn mang lại một loại cảm giác rất trầm ổn, thậm chí là rất lạnh lùng cho người khác.


Huân Nhi thì lại trông có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều, cũng không còn kích động mỗi khi nhìn thấy Tô Bạch như trước. Tuy rằng hai người trước đây suýt chút nữa thì có gì đó, nhưng cuối cùng vẫn chẳng có gì xảy ra cả, sau đó Tô Bạch cố tình lạnh nhạt mối quan hệ của hai người. Huân Nhi là một cô gái thông minh như vậy, không có khả năng không phát hiện ra, nếu đã không thể bên nhau lúc này thì hãy quên nhau trong chốn giang hồ vậy, tiếp tục về làm bạn bè bình thường đi. Phần lớn tình cảm trong thế gian này, có thể diễn biến thành Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài cũng ít ỏi lắm, đa số vẫn là chậm rãi bị mài mòn theo thời gian trôi qua và cuộc sống, biến thành bộ dáng ngay cả người trong cuộc cũng không nhận ra được.


Sở Triệu mang nụ cười mỉm trên mặt, như thể người trước đây bị Tô Bạch đánh tơi bời một trận không phải là anh ta vậy, nụ cười trên gương mặt này rất tỏa sáng, rất vô tâm vô phế, thế nhưng rõ ràng lại có chút làm bộ.


Có khả năng, anh ta thật sự muốn lật qua một trang này, muốn mượn cơ hội này khôi phục lại mối quan hệ giữa hai người, đại khái thì anh ta thật sự không mang theo bao nhiêu lòng cầu danh lợi lộc, mà chỉ cảm thấy dưới bầu không khí bốn người tập trung này, duy trì một loại biểu cảm thích hợp và một loại thái độ thích hợp, mới là sự lựa chọn nên làm nhất.


Tô Bạch lôi một điếu thuốc từ trong túi ra, trong bao thuốc vừa vặn thừa lại ba điếu, hắn tự rút cho mình một điếu, sau đó ném hai điếu còn lại về phía Cố Phàm và Sở Triệu.


Cố Phàm là người không hút thuốc, nhưng mỗi lần Tô Bạch và Sở Triệu rút thuốc đều sẽ chia cho anh ta một điếu. Lần này, Cố Phàm vẫn giống như ngày trước, nhận điếu thuốc, sau đó cố tình bày ra vẻ mặt ghét bỏ, nhét nó vào trong túi mình. Sở Triệu thì lại lôi một cái bật lửa ra, châm cho mình trước, sau đó đi về phía Tô Bạch, chuẩn bị giúp hắn châm.


Bốn người, qua một con đường, cuối cùng cũng đứng bên cạnh nhau, Cố Phàm duỗi tay đặt lên bả vai của Tô Bạch: “Ồ, ngứa tay rồi phải không?”


Tô Bạch mỉm cười, không nói gì cả.


Sở Triệu cũng ở bên cạnh nở nụ cười, không nói gì hết, Huân Nhi thì lại hơi cúi đầu, giống như đang kiềm chế một loại chất lỏng có thể tiết ra trong mắt, đến cuối cùng, hình như đã biến thành Cố Phàm độc thoại một mình.


“Hay là đi giết người đi.”


Chương 725

Bình Luận (0)
Comment