Chương 727
Cương Thi Trong Bóng Ma 2
Tô Bạch thì lại đứng ở phía trước bức tường đó, nhìn con dơi được vẽ trên bức tường, khóe miệng lộ ra một nụ cười: “Tranh này xấu thật.”
“Có phát hiện gì không, hai vị.” Sở Triệu nhìn Tô Bạch rồi lại nhìn Cố Phàm.
Cố Phàm nhìn máu khô dính trên ngón tay mình, miết nhẹ ngón tay một chút, rồi chậm rãi đáp: “Là giết người, không mang theo khí tức năng lượng còn sót lại một chút nào, vụ án này chắc hẳn là công việc của cảnh sát các cậu mới đúng.”
“Không đúng.” Tô Bạch chỉ vào bức tường và bảo: “Không đơn giản như vậy.”
“Ồ, cậu có cao kiến gì sao?” Cố Phàm bước tới bên cạnh Tô Bạch, hỏi với vẻ hơi có hứng thú.
“Cao kiến thì không nói đến, nhưng có khả năng người nào đó xuất quốc trong thời gian quá lâu, cho nên đối với một vài chuyện trong nước cũng không hiểu cho lắm.”
Huân Nhi và Sở Triệu hơi nhíu mày, rõ ràng bọn họ nghe ra được một ý nghĩa khác trong lời nói của Tô Bạch, đó chính là Cố Phàm có khả năng không phải là thính giả trong giới phương Đông, vậy thế giới chuyện xưa mà anh ta từng trải qua chắc hẳn cũng nghiêng về văn hóa phương Tây ở một mức độ nhất định.
Giống như thính giả phương Đông rất ít tiến vào thế giới chuyện xưa có bối cảnh nội dung chính là pháo đài Vampire, và người sói, mà giới phương Tây cũng rất ít khi xuất hiện các loại như cương thi, và đạo trưởng trong bối cảnh thế giới chuyện xưa.
Cố Phàm mỉm cười, ngược lại cũng không phản bác gì cả.
Thấy anh ta hờ hững như vậy, sự nghi ngờ trong lòng Tô Bạch lại càng sâu hơn, con hàng này sớm không về muộn không về, lại cứ cố tình về vào lúc này, mục đích là gì?
Thật sự chỉ là trở về thăm bạn thôi sao?
Nhưng, bây giờ vẫn nên xử lý chuyện trong tầm tay trước đã, tuy rằng Tô Bạch đã mấy tháng rồi không đi làm ở văn phòng thám tử của mình, nhưng xét đến cùng, dù sao đây vẫn là một nghề mà mình dự định làm trước đây, hơn nữa trợ giúp phía cảnh sát phá án cũng có tiền thưởng, Tô Bạch cũng không tiện vẫn luôn xài tiền của đám người Mập Mạp.
Tuy rằng, tiền đối với thính giả mà nói là một vấn đề rất nhỏ, tuy rằng không có thính giả nào dám làm đến mức trắng trợn như đại phú đại quý, nhưng tiểu phú đối với bọn họ mà nói, thì cũng không khó gì, thậm chí ngay cả Phát Thanh cũng sẽ ngầm thừa nhận, không thể để mỗi một thính giả đã thập tử nhất sinh trong thế giới chuyện xưa, mà trở về thế giới hiện thực từ vẫn còn phải đi ăn xin được chứ?
Bàn cơm là kiểu dài, hai bên đều có thể ngồi, hai đầu trước sau cũng có thể cho một người ngồi, thường thì vị trí hai đầu, một đầu là chủ nhà ngồi, một đầu chắc hẳn là khách quý ngồi.
Bây giờ, chủ nhà ngồi ở một đầu đó, thịt sau lưng đã bị khoét dựng thẳng thành một đôi cánh thịt, mà vị trí đối diện với chủ nhà, cũng chính là vị trí mà khách quý ngồi, thì lại trống không.
Tô Bạch nhìn vị trí trống này, sau đó mở miệng hỏi Sở Triệu: “Chỗ này, trước đó không đặt bộ đồ ăn sao?”
“Không.” Sở Triệu trả lời một cách rất chắc chắn.
Tô Bạch gật đầu: “Vậy đi vào trong tủ bát ở nhà bếp tìm thử xem, xem có không, nói một cách tương đối thì là một bộ bát đũa sạch sẽ hơn.”
“Ý của cậu là hung thủ đã từng được mời làm khách quý, chiêu đãi và ngồi ở nơi này?” Sở Triệu lập tức xoay người nói với mấy cảnh sát ở phía đối diện: “Nghe thấy chưa, đi kiểm tra nhà bếp lần nữa đi.”
“Rõ.”
Hai cảnh sát lập tức đi vào nhà bếp, chốt lát sau, một người trong số họ trở về báo cáo: “Cục trưởng Sở, quả thực có một bộ bát đũa ăn có dấu vết rõ ràng đã được rửa sạch, sạch sẽ hơn bộ đồ ăn khác ở xung quanh rất nhiều, nhưng phía trên bị rửa sạch quá, không có dấu vân tay để lại, cũng không thể lấy được mẫu DNA có giá trị.”
“Ồ, làm cũng cẩn thận thật đấy.” Tô Bạch mỉm cười, ngồi xuống vị trí khách quý: “Kêu bọn họ lùi ra đi.”
Tô Bạch phất tay, Sở Triệu đương nhiên biết hắn có ý gì, mới xoay người nói với người dưới tay mình: “Tất cả mọi người lập tức, ngay bây giờ, ngay tức khắc, rời khỏi căn nhà này cho tôi, đây là chỉ thị!”
Toàn bộ cảnh sát trong căn nhà đều ngoan ngoãn lùi ra ngoài.
“Uy danh không tồi đấy.” Tô Bạch trêu chọc.
“Cũng tạm được. “Sở Triệu đáp lời.
Vị trí mà Tô Bạch ngồi là vị trí của khách quý, bấy giờ, hắn duỗi ngón tay chỉ vào vị nam chủ nhà Kim Quốc Phú bị chế tạo thành một thiên thần thịt ở phía đối diện: “Hình tượng thiên thần và hình tượng Vampire mang theo sắc thái trêu tức và khó coi trên vách tường đó, rất dễ nhận thấy, là hình tượng trong thần thoại và truyền thuyết khá thường thấy ở phương Tây, hung thủ để lại hai tác phẩm này, chỉ là muốn thể hiện một loại châm biếm của mình.
Lại thêm một nhà bên bàn ăn này, các cậu có thể nhìn thấy rất rõ ràng, ở vị trí mép rìa bàn ăn trước mặt bọn họ có dấu vết bị móng tay cào ra rõ ràng. Thi thể vẫn chưa được đưa đến phía bên pháp y làm kiểm tra sâu, lát nữa nếu đưa đi làm, trong báo cáo pháp y chắc hẳn sẽ xuất hiện vụn gỗ và nước sơn bàn còn sót lại trong móng tay.”
Sở Triệu duỗi tay cầm bàn tay của một người chết lên nhìn: “Quả đúng là như vậy, điều này chứng tỏ khi đó năm người chết đều bị cố định ở chỗ ngồi, không có cách nào cử động được sao, nhưng trên thi thể và trên ghế không có dấu vết của dây thừng.”
“Không có dấu vết của dây thừng cũng rất bình thường thôi, Huân Nhi, em đứng qua đây một chút.”
Huân Nhi dựa sát vào bàn khi nghe thấy.
Ngay sau đó, cơ thể của Tô Bạch ở trên ghế ngồi bắt đầu nhanh chóng khô quắt lại, trong đôi mắt cũng lộ ra ánh sáng màu lục Âu Mỹám, sau đó, sát khí cương thi cùng với toàn bộ sát khí đều tập trung trên người Sở Triệu và Huân Nhi, hai người này lập tức giống như bị ma làm, cơ thể đứng nguyên tại chỗ bắt đầu run nhẹ, hoàn toàn không động đậy được.
Sát khí cương thi vào cơ thể, đồng thời áp chế khí huyết và linh hồn của người sống. Mà vì thực lực của Sở Triệu và Huân Nhi bởi chênh lệch với Tô Bạch quá lớn, trừ phi sử dụng cường hóa và pháp khí của mình, bằng không ở trước mặt loại sát khí cương thi ở mức độ đáng sợ này, bọn họ thật sự khó có thể động đậy được.
Trong phút chốc, Tô Bạch khôi phục lại nguyên dạng, Huân Nhi thì còn đỡ một chút, chỉ hơi thở hổn hển, mà Sở Triệu thì lại đổ mồ hôi đầm đìa, bởi vì Huân Nhi tin Tô Bạch sẽ không đả thương mình, cho nên mới thả lỏng hơn một chút, mà Sở Triệu thì lại cố tình thử chống lại một chút, đối đầu một chút với sát khí cương thi của Tô Bạch, nên áp lực phải chịu hiển nhiên cũng lớn hơn một chút.
“Là cương thi, nhưng cương thi này chỉ đơn thuần là giết người, mà không hút máu.” Tô Bạch nói: “Pháp y bình thường có thể thông qua phản xạ siêu sinh của thi thể, sự thay đổi ở đáy mắt, nước tiểu ở bàng quang, hiện tượng và thức ăn còn sót lại ở dạ dày của thi thể để đoán ra thời gian tử vong, bởi vì liên quan đến sát khí cương thi nhập thể, cho nên thời gian chính xác từ phản xạ siêu sinh của thi thể chắc chắn có sự chênh lệch cực lớn suy đoán thời gian tử vong từ những phương diện khác.”