Chương 728
Nhát Gan, Thì Không Thể Nào Trở Thành Cường Giả Được Đâu 1
“Vậy, rốt cuộc là cương thi hoang hay là Phát Thanh nuôi?” Sở Triệu hỏi.
Tô Bạch liếc mắt nhìn anh ta: “Anh bạn nhỏ, khi nói chuyện, mời dùng não của cậu một chút đi.”
Sở Triệu sững sờ, sau đó dường như hiểu ra ý nghĩa câu nói này của mình hình như đang nói Tô Bạch được Phát Thanh nuôi vậy: “Thật ngại quá, lỗi của tôi.”
Cố Phàm ở bên cạnh nhìn một màn này, lại lắc đầu với vẻ có hơi bất đắc dĩ, hiển nhiên, mối quan hệ giữa Sở Triệu và Tô Bạch đã đến một mức độ không thể hòa hợp được, tuy rằng không đến mức thấy nhau là bóp chết nhau, nhưng rõ ràng Tô Bạch không bằng lòng tiếp tục xuất hiện một chút khả năng nào để Sở Triệu lại trở thành bạn của hắn, mà cố tình phân ra một dải phân cách, chia cắt mối quan hệ của hai người.
Thực ra, lần này mình trở về vốn chính là một cơ hội, về điểm này thì Cố Phàm hiểu rõ, nhân lúc mình trở về, bốn người lại tụ tập, sau đó mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, nhớ lại chuyện xưa, mâu thuẫn và xích mích trước đó, cũng có thể thuận thế mà xóa bỏ, hơn nữa hiện tại bốn người cũng đã trở thành thính giả, trước đây ở trong thế giới hiện thực thành lập câu lạc bộ giết người, bây giờ cũng không phải không thể cũng thành lập một liên minh tiến lùi trong giới thính giả.
Chỉ có điều, rất đáng tiếc, Tô Bạch dường như hoàn toàn không muốn liên quan đến quá khứ thêm một chút nào nữa, từ thái độ của hắn đối với Huân Nhi, và với Sở Triệu, đã cho thấy rất rõ ràng rồi.
“Vậy, cương thi kia có phải là thính giả không?” Sở Triệu lại hỏi.
“Phí lời.” Tô Bạch duỗi tay, vỗ lên bả vai thi thể của nữ chủ nhà bên cạnh bàn ăn: “Cương thi trong thế giới hiện thực sẽ xuất hiện loại giết người mà ngay cả máu cũng không động một miếng hay sao? Anh ta rất có khả năng đang kiêng dè điều gì đó.”
“Kiêng dè sự trừng phạt của Phát Thanh sao?” Sở Triệu cảm thấy rất vô lý: “Nếu anh ta đã kiêng dè Phát Thanh, tại sao còn giết người lung tung?
“Nam chủ nhà là người kinh doanh bất động sản đúng không, người dưới quyền có sạch sẽ không?” Tô Bạch đứng dậy, vừa chỉnh lại quần áo của mình, vừa hỏi.
“Cái này khỏi cần điều tra cũng biết, vài năm trước khi bất động sản vừa mới bắt đầu được chào đón, mấy loại thảm kịch như cưỡng chế di dời, thậm chí là chôn sống này, còn không phải thường xuyên xảy ra hay sao, chỉ là mấy năm gần đây bắt đầu bớt dần cùng với sự coi trọng của quốc gia đấy.” Sở Triệu đáp.
“Cái này có thể hiểu được, có lẽ nam chủ nhà là bị trừng phạt đúng tội, có thính giả cường hóa cương thi đang thay trời hành đạo mà thôi.” Tô Bạch nở nụ cười, lôi một điếu thuốc từ trong túi ra, không hề để ý nơi này là hiện trường giết người một chút nào, mà thản nhiên châm thuốc.
“Cho dù Kim Quốc Phú trừng phạt đúng tội, nhưng sao người này có thể giết cả vợ và con cái của ông ta luôn được chứ?” Huân Nhi có hơi không thể lý giải được, hỏi: “Sao anh ta có thể làm như vậy được?”
Đúng vậy, sao anh ta có thể làm như vậy được, oan có đầu nợ có chủ, cho dù người muốn giết đó là bị trừng phạt đúng tội, nhưng vợ của ông ta và ba đứa con chưa đầy mười tuổi đó, tại sao cũng phải giết chết?
Tô Bạch đối với chuyện này ngược lại cũng rất dửng dưng, khi hắn vừa mới ngồi lên vị trí đó và giải phóng sát khí cương thi của mình, thực ra trong vô hình cũng là bắt chước hung thủ đó.
“Tại sao thời cổ đại lại có sự trừng phạt liên đới? Một người phạm pháp, cả nhà bị liên lụy, thậm chí là toàn gia tộc bị liên lụy.”
Tô Bạch phun ra một hơi thuốc lá, gõ tàn thuốc, không để ý đến biểu cảm rất cạn lời khi trông thấy tàn thuốc trên mặt đất của Sở Triệu, mà tiếp tục nói: “Khi Kim Quốc Phú làm giàu, có khả năng cũng đã làm ra không ít chuyện thương thiên hại lý, trên thực tế, bất cứ việc kinh doanh bất động sản nào làm giàu trong những năm này, rất ít vụ có thể nói là sạch sẽ tuyệt đối. Tôi không thông qua điều tra, cho nên tôi không biết rõ, nhưng giả sử dưới điều kiện tiên quyết là Kim Quốc Phú đã từng làm ra chuyện thương thiên hại lý thật, ông ta kiếm tiền, nhờ vậy mà vợ ông ta có thể mua quần áo hàng hiệu, mua đồ trang sức, có thể không cần phải đi làm, mà chỉ cần đi làm đẹp, đi đánh bài. Con trai con gái của ông ta cũng có thể đi học ở trường học quý tộc, có thể hưởng thụ môi trường giáo dục và điều kiện sinh hoạt tốt hơn, lúc mắc bệnh cũng có thể dùng thuốc đắt tiền hơn, tác dụng phụ thấp hơn.
Đúng vậy, chuyện thương thiên hại lý là do một mình Kim Quốc Phú làm, nhưng tiền mà ông ta kiếm được lại mang theo mùi máu tanh, cũng được người nhà ông ta cùng nhau chung hưởng, nếu đã hưởng thụ lợi ích thế nào, thì hiển nhiên cũng phải gánh vác trách nhiệm như thế, không phải sao?
Có một vụ án xảy ra mấy năm trước đây tại nhà họ Long ở thôn Oa, trấn Linh Sơn, huyện Khúc Dương, tỉnh Hà Bắc, một nhà bảy mạng người của thôn dân họ Long này bị giết chết, bị diệt môn, sau khi hung thủ giết xong người, đã đi trên đường cái, chủ động đụng xuống dưới gầm xe tải để tự sát, nguyên nhân là chủ nhà họ Long nợ hung thủ mười nghìn tệ vẫn luôn chày bửa không trả, nhưng họ Long lại mua nhà mua xe, tổ chức hôn lễ lớn cho con trai, kết quả hung thủ thực sự không thể nhịn được nữa, cuối cùng kéo nhau cùng chết. Giết người là chuyện không đúng, nói cho cùng, oan có đầu nợ có chủ, muốn giết cũng giết tên nợ tiền không trả thôi mới đúng, nhưng hung thủ lại giết cả nhà.
Bởi vì hung thủ cảm thấy, là nhờ có tiền của mình, nên cả nhà đó mới được sống thoải mái như vậy, nên người đó mới có thể mua nhà, mua xe, tổ chức đám cưới cho con trai mình, hơn nữa, thực ra người trong nhà ông ta chắc chắn cũng biết rõ chủ nhà họ Long này nợ tiền người ta, nhưng lại không khuyên ông ta trả tiền, mà vẫn hưởng thụ lợi ích mà món tiền đó mang lại dù rằng đã biết rõ, từ phương diện cảm tính mà nói, hung thủ vẫn được rất nhiều người thấu hiểu và đồng cảm.
Ừm, vụ án này hiện giờ chắc hẳn đã được cái truyền thông lớn xào xáo, bởi vì đến cuối năm, cũng đã đến lúc dân gian thiếu nợ trả tiền, và dân chúng cũng rất vui vẻ khi xem loại tin tức này.”
Cố Phàm duỗi tay sờ cằm mình: “Tô Bạch, lối suy nghĩ và ý kiến này của cậu khiến tôi thật sự rất ngạc nhiên, đây là lời mà một người được hưởng giáo dục cao đẳng nên nói ra sao? Vậy mà cậu còn ủng hộ sự liên đới này.”
Tô Bạch nhún vai: “Suy nghĩ của cá nhân tôi thế nào không quan trọng, vừa rồi tôi chỉ mô phỏng lại suy nghĩ của hung thủ đó một chút mà thôi, thực ra, dựa theo “nhân quả” để tính, thì Phát Thanh thật ra cũng có ý này, không phải sao?”
Thực ra, có một câu mà Tô Bạch không nói ra, nếu như Sở Triệu trở thành thính giả là vì mình đã cứu anh ta trong chuyện đó, vậy Huân Nhi thì sao? Huân Nhi đang yên đang lành bị Cố Phàm anh theo đến Luân Đôn, sao cũng trở thành thính giả vậy?