Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 729 - Chương 729 Nhát Gan, Thì Không Thể Nào Trở Thành Cường Giả Được Đâu 2

Chương 729

Nhát Gan, Thì Không Thể Nào Trở Thành Cường Giả Được Đâu 2


Khi nghe thấy Tô Bạch nói ra hai chữ “nhân quả”, ánh mắt của Cố Phàm đột nhiên hơi híp lại, nói với vẻ có hơi bất ngờ: “Vậy mà cậu đã tiếp xúc với hai chữ này rồi sao, thật sự khiến tôi ngạc nhiên lắm đấy, tốc độ trưởng thành của cậu, và tốc độ tiến bộ của cậu khiến tôi cảm thấy có hơi sợ hãi.”


Tô Bạch ngược lại cũng không khiêm tốn, chỉ dùng ngón tay của mình chọc nhẹ vào ngực của anh ta một cái: “Nếu tính theo thời gian, thì cậu tiến vào Phát Thanh sớm hơn tôi khoảng một năm, ừm, cậu quả thực rất chậm.”


Sớm hơn tôi một năm, mà vẫn là một thính giả có thâm niên, hơn nữa, cho dù anh ta có che giấu mình thế nào, cũng không có khả năng che giấu được khí tức của một thính giả cao cấp đến mức chân thật như vậy.


Thính giả cao cấp lại càng giỏi che giấu khí tức của mình hơn, về điểm này thì Tô Bạch biết rất rõ, nhưng hắn lại càng biết rõ hơn, khi thính giả cao cấp che giấu khí tức, hoặc là mang đến cảm giác biến thành người bình thường, hoặc chính là cảm giác của thính giả cao cấp, bọn họ không có khả năng mô phỏng ra khí tức thực lực của một thính giả có thâm niên, sau đó bắt nạt một thính giả có thâm niên khác.


Tô Bạch đã được chứng thực đầy đủ về điểm này từ trên người Giải Bẩm, đồng thời, hắn cũng đã từng tiếp xúc với không ít thính giả cao cấp, bọn họ cũng đều như vậy, cho nên điều này chứng minh, Cố Phàm tuyệt đối không phải là thính giả cao cấp.


“Cậu rất xuất sắc, nhưng không thể vì vậy mà nói tôi rất kém cỏi được.” Cố Phàm rõ ràng rất bất đắc dĩ: “Dù sao thì tôi cũng cảm thấy tốc độ phát triển của tôi ít nhất cũng không tính là kém.”


“Còn phải xem so với ai nữa.” Tô Bạch ném đầu lọc vào trong lọ hoa phòng khách: “Cậu so với những vật hy sinh đó, chắc chắn là ưu tú hơn rồi.”


Tô Bạch duỗi tay, nhẹ nhàng phủi bụi trên vai Cố Phàm: “Được rồi, Sở Triệu, tôi không giúp cậu bắt cương thi đâu, các cậu có thể học theo cảnh sát Hồng Kong trong phim Hồng Kong, thành lập một tổ bắt quỷ để chơi nhé.”


Hắn xoay người, dự tính rời đi.


“Vậy tôi phải kết án kiểu gì đây?” Sở Triệu nói với vẻ có hơi dở khóc dở cười.


“Kết án?” Tô Bạch dừng bước chân, quay người lại, duỗi ngón tay chỉ vào Cố Phàm: “Bắt cậu ta nhốt lại thực ra cũng không tính là oan đâu, khi cương thi đó giết người trong phòng khách, cậu ta chắc chắn vừa vặn ngồi ở vị trí này ăn cơm.”


Trên gương mặt của Sở Triệu lộ ra vẻ kinh ngạc, ngay cả Huân Nhi cũng giật nảy mình, thế nào quanh co ngoằn ngoèo cuối cùng lại liên lụy đến người Cố Phàm vậy.


“Cố Phàm, là cậu sao?” Sở Triệu nhìn về phía anh ta, lần trước, bởi vì Tô Bạch có dính đến vụ án của một người phụ nữ, Sở Triệu không biết là cố tình hay vô ý, tóm lại là muốn dẫn hắn trở về cục cảnh sát để điều tra, nhưng Tô Bạch hoàn toàn không để ý đến anh ta, hơn nữa đó cũng chỉ là Tô Bạch có dính líu đến mà thôi, nhưng nếu Cố Phàm thật sự là hung thủ, vậy thì, mình…


Trong lòng Sở Triệu sụp đổ, anh ta biết, nếu Cố Phàm là hung thủ, vậy anh ta cũng hoàn toàn không có cách nào khác.


“Tôi? Liên quan gì đến tôi? Không phải nói là cương thi làm sao, tôi cũng không phải là cường hóa cương thi.” Cố Phàm chỉ vào mình và cười bảo.


“Được.” Tô Bạch gật đầu: “Thực ra tôi cũng không chắc chắn cho lắm, nhưng dựa theo định luật Murphy, sự việc bao giờ cũng sẽ tự nhiên phát triển theo hướng suy đoán xấu nhất.


Tô Bạch bước trở lại, đứng bên bàn ăn, chỉ vào ghế ngồi mà mình vừa mới ngồi đó: “Khi tôi vừa ngồi xuống, đã phát hiện ra hai bên tay dựa của chiếc ghế này rõ ràng đã lõm xuống, tôi cũng đã dùng tay sờ qua, phần lõm xuống rõ ràng rất sạch sẽ, thậm chí còn mang theo chút mùi thơm nhè nhẹ, không, là mùi hương của thần thánh chứ. Đồ ăn trên bàn cơm, phần lớn đều đã biến chất, nhưng một phần thức ăn ở gần với chỗ khách ngồi, lại có tốc độ biến chất rõ ràng chậm hơn rất nhiều, thậm chí, thực ra vẫn có thể tiếp tục ăn được.”


Những lời này của Tô Bạch vừa dứt, hắn ngay lập tức lôi Địa ngục hỏa shotgun ra nhắm vào Cố Phàm.


“Tô Bạch!”


“Tô Bạch, đừng kích động!”


Sở Triệu và Huân Nhi khẩn trương hô lên.


Thế nhưng, Tô Bạch vẫn bóp cò súng.


“Bằng!”


Đạn của Địa ngục hỏa shotgun nhắm thẳng vào Cố phàm.


Hai tay của anh ta giao nhau, một đôi cánh trắng tinh hiện ra sau lưng, sau đó bao phủ chính mình lại, chặn một phát súng này của Tô Bạch.


Tô Bạch mở bàn tay ra, Địa ngục hỏa shotgun bị thu trở về, sau đó hắn nhìn Cố Phàm một cách rất nghiêm túc: “Nếu không phải đợt trước tôi vừa vặn đụng phải một điểu nhân, thì tôi thật sự sẽ không nghĩ đến phương diện này. Cố Phàm, cậu chắc hẳn vốn quen biết Kim Quốc Phú này đi, cho nên nếu đã về nước, có khả năng vẫn còn có chút qua lại, trong nhà người ta lại bày tiệc khoản đãi cậu như khách quý.”


Đôi cánh của Cố Phàm được thu lại, đáp với vẻ mặt không cảm xúc: “Tôi không giết bọn họ.”


“Tôi biết, cậu không giết bọn họ.” Tô Bạch trực tiếp chọn tin tưởng: “Thế nhưng, cương thi đó đã xuất hiện khi các cậu đang ăn cơm, anh ta ở ngay trước mặt Cố Phàm cậu, giết chết người một nhà mà cậu quen biết, thậm chí còn có thể tính là bạn bè trong thế giới hiện thực.”


Tô Bạch nghiêng người, chỉ vào phần thịt sau lưng bị xốc lên của Kim Quốc Phú: “Khi cương thi giết người, cậu chắc hẳn vẫn còn ngồi ở vị trí của cậu, nhìn gia đình bạn của mình, từng người một chết trước mặt mình, bạn của cậu sau khi bị đối phương giết chết, lại còn bị làm ra một đôi cánh thịt, tôi không tin cương thi đó muốn chế nhạo cảnh sát sau khi phát hiện ra hiện trường giết người, mà thực ra anh ta lại đang chế nhạo cậu vẫn còn ngồi bất động ở vị trí này. Mà cậu, ngoại trừ lúc đầu không thể kiềm chế được cơn tức giận trong lòng, mà giải phóng đôi cánh của mình ra ngoài, thì cũng chẳng làm ra chuyện gì khác. Đợi khi hung thủ đó giết người rời đi, vậy mà cậu vẫn còn lòng dạ đi rửa sạch bát đũa mà mình đã dùng.”


Sắc mặt của Cố Phàm dần dần bắt đầu trở nên xanh mét, rõ ràng, anh ta đang kiềm chế cơn giận của mình, bởi vì lời nói của Tô Bạch đang vạch trần vết sẹo của anh ta, xé mở sự nhát gan và thảm hại của anh ta khi ấy dưới ánh mặt trời.


“Tại sao cậu tiến vào thế giới chuyện xưa sớm hơn tôi một năm, mà cậu vẫn còn cùng một cấp bậc với tôi.”


Tô Bạch vươn đầu lưỡi, liếm môi mình, sau đó đi đến bên cạnh Cố Phàm, nhìn gương mặt của anh ta, rồi nói một cách rất nghiêm túc: “Bởi vì, nhát gan không có khả năng trở thành cường giả được đâu.”


Chương 729

Bình Luận (0)
Comment