Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 732 - Chương 732 Kiểu Của Tôi Xuất Sắc Hơn! 1

Chương 732

Kiểu Của Tôi Xuất Sắc Hơn! 1


Tô Bạch gật đầu: “Em nhìn đi, đôi cánh thịt này, rất dễ nhận thấy, mọi người đều có thể hiểu được ý tứ của em, cũng có thể nhìn ra được người mà em đang châm biếm là một vị thiên thần đại diện cho thần thánh và chính nghĩa, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, ở trong góc kia của bức ảnh này, cũng chính là phía bên kia của bàn cơm, có một người đang ngồi, đang trơ mắt nhìn em chế tạo tác phẩm nghệ thuật của mình, nhưng lại không dám ra tay với em, chỉ dám tức mà lại không dám nói.


Thực ra, em hẳn nên đợi đến khi anh ta tức tối, mở rộng đôi cánh trắng tinh đó ra rồi chụp lại, đôi cánh của một người chết lại thêm một thiên thần với đôi cánh trắng tinh thực sự mở ra ở phía đối diện với bàn ăn.


Loại ý tứ chế nhạo này, là thể hiện, là chiều sâu, là so sánh, toàn bộ đều có hết, như vậy, mới có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật, có thể so với “bữa tối cuối cùng” đó, có lẽ, nếu muốn có thêm hiệu quả châm chọc, em có thể mang một cái chổi lông gà đến, rút lông gà trên chổi ra rồi cắm vào cánh thịt. Hình ảnh đó, đẹp đến mức khiến người nghẹt thở.” Tô Bạch nói với vẻ mặt say mê.


Bé trai nhìn hắn một cách ngơ ngác, miệng nhỏ hơi hé ra, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, lời giải thích của Tô Bạch, dường như đã đẩy ra một cánh cửa thông đến thiên đường nghệ thuật tầng sâu hơn cho nó.


“Đúng vậy, đẹp thật…” Bé trai vừa tưởng tượng vừa khen ngợi.


Bé trai cứ nhìn Tô Bạch như vậy khoảng chừng ba phút, Tô Bạch cũng đối diện với nó, dần dần, những biểu cảm khác trên gương mặt của đứa trẻ bắt đầu từ từ rút đi, lúc này một đôi mắt đen láy đã trở nên sâu xa hơn rất nhiều, thậm chí, ở sâu trong đó, Tô Bạch dường như còn phát hiện ra một vẻ trêu tức.


Thằng quỷ nhỏ này, vậy mà còn bắt đầu chế nhạo mình nữa sao?


“Anh, chắc hẳn biết đây là nơi nào nhỉ.”


Bé trai chậm rãi gấp quyển sổ của mình lại, lúc này, không còn trông thấy vẻ trẻ con và ngây thơ trước đó của nó đâu nữa, bỗng chốc sinh ra một loại khí tức nghiêm túc.


Sau khi Tô Bạch nhìn thấy bé trai này, hắn lại đang suy nghĩ một vấn đề, tóm lại con hàng này là một người lùn nhỉ, lại còn là một thần đồng trời sinh thông minh, thậm chí còn là quá mức thông minh.


“Phòng làm việc nghĩa trang.” Tô Bạch kéo một cái ghế ở bên cạnh tới, rồi tự mình ngồi xuống.


Trong quan điểm của người bên ngoài, đây dường như là hai người chú cháu quen biết nhau, đang nói chuyện rất hòa hợp, thế nhưng, lại chẳng người nào có thể biết được, thứ mà giữa hai người một lớn một nhỏ này đang che giấu là vòng xoáy khủng khiếp đến thế nào. Hơn nữa hai người này, cho dù là từ sự tồn tại của bản thân hay biểu hiện nội tâm, đều đại diện cho hệ hắc ám một trăm phần trăm, bọn họ đối với máu tươi, đối với cái chết, đối với giết hại, đều có sự chấp nhất của riêng mình, thậm chí là diễn biến nó thành nghệ thuật thuộc về mình.


Bàn tay nhỏ của bé trai vung lên, toàn bộ mọi thứ xung quanh đều bị một lớp màu đen trắng bao trùm xuống, chỉ có điều, nhân viên công tác ở nơi này, nên làm gì thì vẫn đang làm cái đó, dường như không hề bị ảnh hưởng một chút nào.


Đây là một tầng lá chắn, tương tự với quỷ đả tưởng thuộc về cương thi, khiến người sống gần đó không có cách nào phát hiện ra được chuyện đang xảy ra ở bên trong.


Khóe miệng Tô Bạch hiện ra một nụ cười, xem ra đứa nhỏ này hình như còn có thứ muốn cho mình xem, những bức ảnh trong quyển sổ đó chắc hẳn là niềm kiêu hãnh và là tác phẩm đáng để nó tự hào, nhưng rớt cái bịch thành thứ thấp kém trong lời bình luận của Tô Bạch. Đối với tính cách của trẻ con mà nói, đây là một chuyện rất không phục, cho nên chắc chắn sẽ thuận theo tính tình của mình, lại lôi một vật quý giá khác của mình ra để lấy lại thể diện.


Thường thì thính giả đối với pháp khí và bí mật của mình đều vô cùng thận trọng, không ở trước mặt sinh tử thì sẽ không dễ dàng lôi ra cho người ta thấy, nhưng lối suy nghĩ của thằng quỷ nhỏ này rõ ràng không giống với thính giả bình thường, lại càng tùy hứng hơn trẻ con rất nhiều, từ một mức độ nhất định, thực ra tác phong làm việc của nó có hơi tương tự với Tô Bạch. Tôi chỉ làm việc tôi thích, tôi cũng không cần, không, là coi thường loại cách thức tư duy ngu si và ghê tởm của người lớn để quyết định cuộc sống của tôi và chọn lựa của tôi.


Có lẽ khi ấy, Cố Phàm ngồi ở một đầu khác của bàn ăn, cũng cảm giác được điểm này, anh ta biết thính giả bé trai cường hóa cương thi ở phía đối diện đó, nếu mình dám ra tay ngăn cản, đối phương thật sự sẽ dám mặc kệ quy tắc và trừng phạt của Phát Thanh để liều mạng với mình.


Kết quả thắng thua, và kết quả sinh tử, chắc chắn sẽ được tuyên bố trước khi sự trừng phạt của Phát Thanh tới, cho nên khi đó Cố Phàm quả quyết sợ hãi, trơ mắt nhìn cả nhà Kim Quốc Phú có giao tình với mình chết thảm ngay trước mặt mình, thậm chí ngay cả sự sỉ nhục của đối phương dành cho mình cũng đều phải nhịn xuống.


Giờ này khắc này, những bộ quan phục triều Thanh màu đen lơ lửng ở phía trên, giống như những Âu Mỹlinh, mang tới một loại ảo giác Âu Mỹám, nhiệt độ xung quanh dường như cũng giảm thấp xuống trong nháy mắt, điều này cũng ảnh hưởng đến những nhân viên công tác ở nghĩa trang đang làm việc đó, bọn họ còn cho rằng hệ thống lò sưởi ở trong văn phòng đã xảy ra trục trặc.


Cương thi mặc quan phục triều Thanh, là một loại trang phục cơ bản của cương thi sau khi một loạt phim ảnh về đề tài cương thi ở Hồng Kong nổi lên, phía nhà sản xuất giải thích rằng dùng quan phục triều Thanh mặc cho cương thi trong phim cương thi Hồng Kong, là một loại miệt thị và chế nhạo sự mục nát của triều Thanh, nhưng cách nói của nhà sản xuất dù sao cũng chỉ là cách nói của nhà sản xuất, cũng giống như đầy tớ của nhân dân vì nhân dân, thực ra nguyên nhân thực sự là vì Hồng Kong là một vòng tròn khác của người Hoa dựa gần vào đại lục, nơi mà Hoa Kiều chiếm đa số, mà sau khi chính quyền nhà Thanh đi đến giai đoạn cuối, việc bán quan bán tước dường như đã thành một loại nếp sống, mà người Hoa cư trú ở nước ngoài, cũng có không ít người giàu có, bằng không trước đây cụ Tôn cũng sẽ không luôn quyên tiền cho quỹ Hoa kiều Nam Dương.


Chương 732

Bình Luận (0)
Comment