Chương 731
Hình Ảnh Đẹp Đến Mức Khiến Người Nghẹt Thở 2
Nói thật, hắn không để tâm Sở Triệu nhìn mình thế nào, cũng không để tâm Cố Phàm nghĩ về mình ra sao, duy chỉ có Huân Nhi, mình dường như cách cô ấy xa một chút, mới là sự bảo vệ tốt nhất đối với cô ấy. Lúc trước, khi mình tặng Sở Triệu và Huân Nhi pháp khí, thực ra chính là một loại hành vi rất nguy hiểm, có khả năng sẽ thật sự hại chết bọn họ, bởi vì mình cho bọn họ thứ gì, thì Phát Thanh sẽ tăng thêm độ khó cho bọn họ ở thế giới chuyện xưa tiếp theo.
Chỉ có điều, Huân Nhi chắc hẳn sắp đến thế giới chuyện xưa thứ hai của cô ấy rồi.
Trong lòng Tô Bạch nghĩ ngợi, dựa theo cảnh chiếu thử của bức họa đó, Huân Nhi sẽ chết trong thế giới chuyện xưa thứ hai, cũng may bây giờ Phát Thanh đang ở trạng thái dừng phát sóng, Tô Bạch quyết định qua một thời gian nữa, sẽ hẹn riêng Huân Nhi ra ngoài nói chuyện, tóm lại, tất cả mọi việc cứ nghe theo ý trời đi.
“Đi tảo mộ nào.”
Khóe miệng của Tô Bạch lộ ra một nụ cười, hắn nghĩ đến chuyện mà vong hồn học tỷ đã nói cho mình, có một đám hàng xóm mới đột nhiên xuất hiện, mang theo oán khí nặng nề một cách vô tri vô giác.
Oan hồn thế nào sẽ có oán khí nặng nề một cách vô tri vô giác?
Rõ ràng là có người đang áp chế bọn họ, khiến bọn họ cho dù là sau khi chết, đã biến thành quỷ vẫn còn phải hứng chịu sự đau đớn, nhưng lại không cho bọn họ cơ hội trở thành lệ quỷ. Loại trừng phạt này, thật sự có thể so với nồi chảo dưới âm tào địa phủ sau khi chết.
Tay phải của Tô Bạch gác lên xe, tay trái mở ra, một luồng sát khí ngưng tụ ở lòng bàn tay hắn, sát khí của cương thi, có tác dụng khắc chế bẩm sinh đối với quỷ hồn, ngược lại có thể làm ra được hiệu quả như vậy. Những đạo sĩ dán phù chú lên trán của cương thi, thực ra cũng là một loại thủ đoạn dùng sát khí để áp chế sát khí, khiến sát khí trong cơ thể của cương thi hỗn loạn lên, từ đó áp chế linh tính hung tàn của cương thi, hoặc là gọi bản năng hung tàn.
“Thật sự có chút thú vị đấy.” Tô Bạch lầm bầm.
Đúng vậy, so với Cố Phàm đột nhiên trở về mang theo mục đích đặc biệt, thì vị thính giả cường hóa cương thi đó lại càng khiến Tô Bạch cảm thấy có hứng thú hơn, giết người giết hết sạch, liên lụy cả nhà, tối đa hóa việc phát huy quyền lực mà Phát Thanh giao cho thính giả ở một mức độ lớn nhất, Thượng Hải, lại xuất hiện một nhân vật giống như sứ giả chính nghĩa, tuy rằng thủ pháp rất cực đoan, cũng rất tàn nhẫn, thậm chí còn vi phạm đạo đức.
Chiếc xe lái vào trong nghĩa trang, nơi này rất thanh tịnh, cũng rất yên tĩnh, trước đây, Tô Bạch chọn nơi này cho học tỷ ở, về mặt tâm lý ít nhất cũng đã đủ rồi. Phải biết rằng, hiện tại giá nhà âm trạch cũng từng bước tăng cao, khi người đang sống muốn mua một căn nhà ra dáng một chút cũng không mua được, đến bây giờ ngay cả chết cũng không chết nổi.
Bởi vì sắp năm mới rồi, cho nên người tới đây quét dọn và tế bái trước rất nhiều. sau khi Tô Bạch xuống xe, đi dọc theo con đường nhỏ tĩnh mịch lên trên, nhìn thấy xung quanh có không ít người đang dọn mộ.
Nghĩa trang có đơn vị quản lý chuyên môn, ở đây còn có văn phòng có chút tương tự với quản lý tài sản trong tiểu khu, chỉ có điều quản lý tài sản ở nơi này là quản lý người chết, trong đó, dọn dẹp cỏ dại, duy trì cảnh vật ở nghĩa trang là nhiệm vụ quan trọng nhất, thường thì cũng sẽ mời một vài Hòa Thượng và đạo sĩ qua đây niệm kinh, siêu độ một chút, tóm lại là muốn tăng giá âm trạch lên cao nhất, bằng không làm sao mà tăng giá nhà được?
Tô Bạch bước vào trong văn phòng trước, văn phòng rất lớn, nhân viên làm việc chuyên môn có mười người, đây mới chỉ là nhân viên văn thư. Những người khác đều làm những chuyện mà mình thấy, hoặc là tiếp đãi người nhà, hoặc là chỉnh sửa văn kiện, có một đứa trẻ nhỏ ngồi trong góc văn phòng, bên cạnh đặt một túi đồ ăn vặt và coca cola, trong tay cầm một quyển truyện tranh, đang đọc đến say mê, nó chắc hẳn là con của nhân viên công tác ở nơi này, đứa trẻ đang nghỉ đông, nên dẫn đến nơi mình công tác để tiện trông coi.
Tô Bạch không đi tìm nhân viên công tác khác, mà khóe miệng mang theo ý cười, đi thẳng về phía bé trai đó.
Bé trai đó có khả năng tuổi chỉ chừng bảy, tám, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa xem quyển truyện tranh, dáng vẻ kháu khỉnh bụ bẫm, thoạt nhìn rất đáng yêu, tóc húi cua, gọn gàng sạch sẽ.
Tô Bạch ngồi xổm xuống trước mặt bé trai: “Xem tranh gì vậy, cho anh nhìn một chút được không?”
Bé trai nở nụ cười rất thật thà, ngắm quyển truyện tranh thẳng về phía Tô Bạch.
Tô Bạch nhìn thấy bên trong đều là những ảnh chụp tỉ mỉ, không phải là truyện tranh, mà là những cỗ tử thi, những tử thi này được bày ra các loại tạo hình, có giao phối ở trên giường, có người đầu bị khâu ngược lên cổ, có người tứ chi xếp loạn, quả thực là nhìn đến ghê người, tản ra một loại mùi vị trào phúng, máu tanh đen tối nồng nặc đến mức khiến người nghẹt thở.
“Sao nào, có đẹp mắt không?” Bé trai hỏi một cách rất chất phác, giống như một đứa trẻ đang khoe bảo bối của mình với người lớn vậy.
Tô Bạch lắc đầu: “Không được, đáng tiếc.”
Bé trai nóng nảy: “Không được chỗ nào?”
“Phông cảnh ở đây tốt như vậy, thi thể cũng đẹp như vậy, nhưng sau khi em bày ra, loại cảm giác tận lực này lại quá rõ ràng, giống như nghệ thuật chụp ảnh bây giờ cũng đã sớm không còn dựa vào hiệu quả của hình ảnh đả kích khoa trương để nổi tiếng nữa rồi, bây giờ chú trọng vào một loại gọi là chiều sâu, em bày ra rồi chụp thế này cũng giả trân quá, ngược lại chỉ là hàng kém.”
Tô Bạch giống như lên mặt dạy đời, ngồi xổm xuống, lấy quyển sổ trong tay bé trai, rồi lật một trang. Trên trang đó là ảnh chụp cả nhà Kim Quốc Phú chết thảm trên bàn cơm, nhân vật chính là Kim Quốc Phú, da thịt sau lưng ông ta bị xốc lên, dùng dao nĩa cố định lại, dựng thành một đôi cánh thịt.
“Người này đã phạm lỗi gì?” Tô Bạch hỏi.
“Cưỡng chế di dời, chôn sống chết ba người, giết chết hai người báo thù, đánh tàn phế mười mấy người.” Bé trai vừa nghĩ một cách rất nghiêm túc, vừa trả lời: “Trong đó có một bạn nhỏ bị chôn sống ngang tuổi em, thường bay tới đây chơi với em, cậu ấy và ông nội, bà nội của cậu ấy bị chôn sống cùng nhau.”