Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 734 - Chương 734 Kiểu Của Tôi Xuất Sắc Hơn! 3

Chương 734

Kiểu Của Tôi Xuất Sắc Hơn! 3


Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của bé trai, Tô Bạch cũng gật đầu một cách nghiêm túc, thế nhưng, điều này không có nghĩa hắn thừa nhận mình thua, trên thực tế, liên quan đến loại cảm giác và phong cách nào mới phù hợp với hơi thở nghệ thuật của cương thi nhất, thực ra Tô Bạch đã sớm có đáp án rồi. Hơn nữa, đáp án này lại dựa vào làm bậy mà có được. Lúc trước ở trong thế giới chuyện xưa, nhân bản vô tính của mình, thực sự đã nói cho Tô Bạch biết mình của một năm sau sẽ trông thế nào.


Thân thể cương thi sẽ bắt đầu trở nên hơi mượt mà hơn so với lúc trước một chút, vết thương quanh người sẽ nhuộm lên một tầng đỏ hồng, đường cong cả người lúc này sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, lại càng lộ rõ một loại khí chất cao nhã!


Bấy giờ, sự tàn nhẫn, dơ bẩn, và tà ác của cương thi, phối hợp với sự tôn quý, ưu nhã, và tà mị của Vampire cùng tồn tại chung một cách hài hòa. Đồng thời, sát khí màu lam nhạt của cương thi và huyết khí màu đỏ tanh tưởi của Vampire tập trung lại tạo ra một màu tím, mái tóc của Tô Bạch lúc này cũng biến thành màu tím bay bay!


Một khắc này, hắn mới hiểu ra nguồn gốc mái tóc tím của nhân bản vô tính đó của mình, lúc trước đối phương đứng ở trước mặt mình nói chuyện, kiểu tóc đó xấu hoắc, sau khi Tô Bạch trở về thế giới hiện thực còn nhuộm tóc màu tím một khoảng thời gian, bây giờ cảm thấy thật đúng là ngu không chịu được. Khi ấy nhân bản vô tính rõ ràng là đang nhắc nhở mình, sau khi huyết thống Vampire và huyết thống cương thi dung nhập cao độ, mi sẽ nhận được huyết thống hoàn toàn mới, có một không hai thuộc về mình!


Sợi len của áo gió từ từ xé rách, ngấm máu tươi của Tô Bạch bên trong, sát khí cũng dung nhập trong đó, hình thành một lại sắc thái quỷ dị hơi đỏ rồi lại hơi đen, nhưng loại sắc thái mà áo gió hóa thành mặc lên người Tô Bạch lúc này, lại vừa vặn như vậy, thích hợp như vậy.


Ngay khi Tô Bạch để lộ ra đồng tử của mình từ trong sự âm Âu Mỹcủa áo gió, bé trai hé miệng, có hơi không cam lòng, cũng có chút bất đắc dĩ, đến cuối cùng vẫn là hóa thành một tiếng thở dài, nó gật đầu, rõ ràng đã thừa nhận Tô Bạch cho dù là về tạo hình cương thi cũng vẫn thể hiện ra một loại mức độ thẩm mỹ áp đảo hơn nó.


“Đẹp đó.” Bé trai bùi ngùi bảo: “Dùng loại trạng thái như vậy đi giết người, quả đúng là lời khen thưởng tối cao dành cho những người bị giết chết đó, em thật sự có hơi ngưỡng mộ bọn họ.”


Tô Bạch nghe vậy, khóe miệng câu thành một độ cung hơi nhỏ, rồi hỏi một cách như có như không: “Vậy em để anh giết em một lần, được không?”


Bé trai chậm rãi nhắm mắt: “Được.”


Bàn tay của hắn chậm rãi duỗi ra, đặt lên vị trí cổ của bé trai. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng mơn trớn, móng tay màu đen sì lại quyến luyến không nỡ rời khỏi nơi này một hồi.


Bé trai hơi nhắm mắt, biểu cảm trên gương mặt bắt đầu run rẩy. Loại run rẩy này không phải bởi vì sợ hãi, không phải vì lo lắng, cũng phải phải vì do dự, mà là kích động!


Đúng vậy, có thể trải nghiệm cảm giác bị giết chết như vậy, trong quan điểm của nó, quả thực là một chuyện rất vẻ vang, nó thậm chí còn đang thèm khát, đợi sau khi mình bị giết chết một cách ưu nhã như vậy, ảnh chụp của mình cũng sẽ được đặt vào trong quyển sổ yêu quý của mình, chắc chắn đó sẽ là một tác phẩm nghệ thuật quý giá.


Chỉ có điều, sau một khắc, cơ thể của Tô Bạch bắt đầu khôi phục lại nguyên trạng, móng tay biến mất, làn da cũng bắt đầu khôi phục lại vẻ căng tràn, màu sắc của mái tóc cũng biến trở về màu đen bình thường, trong mắt của hắn cũng lộ ra một vẻ mệt mỏi.


Bé trai mở mắt ra, lộ ra vẻ thất vọng: “Sao vậy, không giết nữa sao? Em tự nguyện bị anh giết chết, anh sẽ không bị Phát Thanh trừng phạt đâu.”


“Mệt lắm.” Tô Bạch thở dài: “Tự nguyện bị giết chết sẽ không có loại đấu tranh trong sợ hãi và cuồng loạn trước khi chết đó, cho dù là chụp ảnh, cũng không có loại linh khí và mỹ cảm ở mức độ sâu đó, chụp ảnh như vậy, có tiếng mà không có miếng, giống như dùng lời lẽ văn hoa lộng lẫy xếp chồng lên văn chương khóc gió than mưa, một tác phẩm như vậy, không có cảm giác nghệ thuật nào đáng nói, chỉ là một loại sản phẩm rác rưởi.”


Tô Bạch nhìn vào đôi mắt của bé trai một cách rất nghiêm túc: “Em, bằng lòng làm một tác phẩm rác rưởi sao?”


Bé trai lắc đầu, ngón tay vung lên, bộ quần áo trên người cũng theo đó mà biến mất, sắc thái màu xám tro xung quanh cũng tan đi không còn thấy đâu.


“Không có sức, thật sự không có sức.” Bé trai rõ ràng rất bất mãn, nhưng cũng bất đắc dĩ, bởi vì nó không có cách nào phủ nhận, Tô Bạch nói quả thực rất đúng.


Cho dù là trong vô hình, từ lúc bắt đầu đến hiện tại, trong lòng của bé trai rất rõ, tất cả mọi chuyện đều bị Tô Bạch dẫn dắt, tất cả đều thuộc về khiếu thẩm mỹ của hắn, thuộc về cảm quan của hắn, thuộc về khẩu vị của hắn, trong lúc vô tri vô giác, mình đã bị Tô Bạch dắt đi rồi, nhưng bé trai không cảm thấy việc này có gì không đúng.


Tuy rằng rất khó được người đời tán thành, nhưng bé trai lại có một trái tim muốn trở thành nghệ thuật gia, trên con đường theo đuổi nghệ thuật, nó thật sự có thể không để ý đến bất cứ thứ gì, thậm chí là tính mạng của nó.


Một người như vậy, một thính giả như vậy, vậy mà cũng có thể từng bước đi được cho đến hiện tại, thực sự khiến người cảm thấy thật khó tưởng tượng được, nhưng có một người còn khó có thể tưởng tượng được hơn như Tô Bạch ở trước mặt, dường như, tất cả cũng không còn khó lý giải đến như vậy nữa.


“Cha em sắp tan làm rồi, mẹ em đang ở nhà nấu cơm, anh có muốn tới ăn cùng không, mẹ em chiên món cay Tứ Xuyên ngon lắm.” Lúc này, bé trai lại khôi phục lại trạng thái trước đó, dường như nó thật sự chỉ là một đứa trẻ hàng xóm bình thường.


Mà lúc này, một người đàn ông mặc quần áo lao động cầm một cái kéo lớn đi qua, ông ta chắc hẳn là người làm vườn trong nghĩa trang này, cũng chính là cha ruột của đứa trẻ trước mặt này.


“Không được rồi.” Tô Bạch lôi một điếu thuốc ra, rồi đưa cho người làm vườn này: “Con trai chú rất thông minh, rất đáng yêu.”


“Ha ha, cảm ơn, không gây thêm phiền phức cho cậu là được rồi.”


Người làm vườn cười ha ha, nắm tay của bé trai, tan làm cùng nhau về nhà.


Bản thân Tô Bạch tự châm cho mình một điếu thuốc, hút một hơi, rồi phun ra một làn khói, cho dù nhìn thế nào, thì người cha đó cũng không giống như một người có khuynh hướng bạo lực gia đình gì cả, mà là một người cha bình thường và hòa ái, vậy thẩm mỹ lạ lùng và sự theo đuổi chấp nhất của con hàng này thật sự là sinh ra tự có hay sao?


Chương 734

Bình Luận (0)
Comment