Chương 738
Rửa Sạch! 1
Cùng với những lời miêu tả của Dĩnh Oánh Nhi, Tô Bạch cảm giác tầm nhìn của mình bắt đầu mơ hồ hẳn, dần dần, trước mắt hắn xuất hiện một hành lang bệnh viện cũ, cửa phòng bệnh ở hai bên dãy vẫn là ván gỗ kiểu cũ màu lam, xung quanh ngập trong mùi nước khử trùng gai mũi và trên mặt đất là gạch men sứ dày đặc những vết rạn nứt, mang đến một loại cảm giác rất khó chịu cho người ta.
Có lẽ là vì sự khó thở, hoặc có lẽ là vì chất khí hơi ít độc đó đã phát huy tác dụng, mà càng có khả năng cảm giác khi tiến vào hình ảnh này lại được tìm về.
Tô Bạch cảm giác ngực mình hơi đau, hơi áp lực, cảnh tượng xung quanh dường như cũng đang không ngừng run rẩy và lắc lư, ngay cả chân hắn cũng đứng không vững được nữa.
Là nơi này, quả thực là nơi này, và vẫn là nơi này, quả nhiên có hiệu quả sao…
Dĩnh Oánh Nhi này cũng thật đúng là một nhân tài.
Phòng bệnh đó chắc hẳn ở chỗ rẽ cuối cùng của hành lang, đúng vậy, mình nhớ không lầm.
“Anh rất đau khổ, rất mơ hồ, cũng rất bối rối, nhưng vì theo đuổi một đáp án trong đáy lòng đó, anh vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước, cho dù dáng đi lảo đảo, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản bước chân anh đi tìm chân tướng như cũ.”
Giọng nói của Dĩnh Oánh Nhi lại một lần nữa truyền tới, khả năng phỏng đoán lòng người của cô ấy thật sự đã đến một loại cảnh giới xuất quỷ nhập thần, không phải thính giả, mà với thân phận và tư chất của người bình thường, nâng cao bản thân mình đến một trình độ này, thực sự rất đáng sợ, nếu sau này cô ấy cũng trở thành thính giả, vậy với kinh nghiệm và thiên phú của cô ấy, cũng sẽ không có giới hạn nào.
Chỉ có diều, đối với phần lớn thính giả mà nói, kéo một người bình thường trở thành thính giả cũng không phải là anh tốt, tôi tốt, mọi người đều tốt, cùng nhau trở thành thần đơn giản như vậy, mà tương đương với kéo người vào trong hố lửa.
Dĩnh Oánh Nhi suy đoán không tệ, Tô Bạch quả thực đang tìm kiếm một sự thật, đúng thực là đang tìm thứ gì đó, cảm giác mệt mỏi của cơ thể không ngừng đánh úp đến, nhưng hắn vẫn cắn răng, một bàn tay chống lên vách tường, tiếp tục tiến về phía trước.
Đây là mơ, cũng là ảo giác, nhưng tóm lại, nó không ổn định cho lắm. Tô Bạch không biết mình có thể duy trì được bao lâu trong loại ảo cảnh này, và Dĩnh Oánh Nhi lại có thể duy trì ảo cảnh này được bao lâu, cho nên hiện tại, cũng chỉ có thể quý trọng thời gian.
Cấu trúc của ảo cảnh này, không phải là của người cường hóa hệ tinh thần gì đó, mà là Dĩnh Oánh Nhi cùng với thuật thôi miên của mình, cộng thêm tác dụng kích thích của thiết bị dụng cụ đối với cơ thể mới thành công được, đây vốn chính là một loại thủ đoạn làm khéo không tính là đúng đắn cho lắm mà thôi.
Thế nhưng, gần, gần rồi, gần lắm rồi, đúng vậy, là cánh cửa đó, quả thực là cánh cửa đó!
Tô Bạch vừa dựa vào vách tường, vừa miễn cưỡng duy trì sự thăng bằng của cơ thể mình, sau đó dùng tay đẩy cánh cửa phòng bệnh ra.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, thế nhưng ngay khi hắn nghiêng người tiến vào bên trong, cả người lại như rơi vào trong một hầm băng.
Trong phòng bệnh có ba chiếc giường bệnh, nhưng cũng chỉ có một chiếc giường là có một người phụ nữ nằm trên, bên giường bệnh của người phụ nữ, có tận mấy y tá và bác sĩ đang nằm, bọn họ trông như đang ngủ say, bất tỉnh nhân sự.
Mà bụng của người phụ nữ thì lại bị rạch ra một đường, máu tươi đông đặc lại, không có nguy hiểm vì băng huyết, vết thương đã xử lý đặc biệt, tính mạng cũng không cần lo lắng.
Chỉ có điều, đứa trẻ trong bụng của người phụ nữ đó đã đi đâu rồi?
Hắn ở đâu?
Mình đã đi đâu rồi?
Hình ảnh bắt đầu không ngừng chấn động, rõ ràng, sự dao động cảm xúc của Tô Bạch bắt đầu kích thích phản ứng bản năng của hắn, một khi phản ứng khẩn cấp theo bản năng của Tô Bạch xuất hiện, chiếc giường đó của Dĩnh Oánh Nhi và những dây diện đó, thậm chí là cả văn phòng này đều khó thoát khỏi bị ảnh hưởng.
“Anh cần phải thả lỏng, anh cần phải thả lỏng bản thân, thả lỏng chính mình, bất cứ áp lực và cảm xúc tiêu cực gì đối với anh của hiện tại mà nói, đều không có bất cứ ý nghĩa gì cả, thứ anh muốn tìm là chân tướng, là bí mật trong nội tâm và ký ức của mình, mà không chỉ là vì một loại cảm xúc muốn trút giận vào lúc này.
Anh phải học cách khắc chế, cũng phải biết kiềm chế, tôi không biết anh đã nhìn thấy gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được cảm giác khiếp sợ của anh lúc này, cũng có thể phát hiện ra bí mật giấu sâu trong lòng anh đó. Nhưng, dựa theo kinh nghiệm trước đây nói cho tôi biết, khi cảm xúc của anh trở nên cuồng bạo, thực ra chân tướng thường ở ngay bên tay anh.”
Lúc này, giọng nói của dĩnh Oánh Nhi không ngừng truyền vào trong tay của Tô Bạch, cô ấy đang cố hết sức duy trì sự ổn định của hắn, cũng cố hết sức duy trì sự ổn định của trạng thái thôi miên mà cô ấy đã tạo ra cho hắn. Cô ấy biết rõ, Tô Bạch cũng không bằng lòng tỉnh lại vào lúc này, cũng không bằng lòng từ bỏ vào lúc này. Nhưng người đàn ông này thực sự quá đáng sợ, cũng quá mạnh mẽ, hắn đã buông bỏ toàn bộ phòng bị, thậm chí còn chủ động hùa theo ý mình, nhưng mình vẫn mệt như vậy khi muốn duy trì trạng thái thôi miên đó.
Cô ta đổ mồ hôi đầm đìa, có những giọt rơi lên người Tô Bạch, lăn xuống thuận theo cơ thể của hắn, Dĩnh Oánh Nhi cúi thấp đầu, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi thơm, liếm lên người của Tô Bạch, dịu dàng một chút, mềm mại một chút, ngược lại không phải cô ấy đột nhiên khó kiềm chế được bản thân, mà là đang thông qua loại phương pháp này để giảm thiểu áp lực của người đàn ông trước người này, hoặc là nói, là di chuyển lực chú ý của anh ta.
Bàn tay đẹp của cô ấy hướng xuống dưới, nhẹ nhàng tìm kiếm, nắm lấy vật cương cứng đáng sợ đó, trên gương mặt của Dĩnh Oánh Nhi lập tức nhuộm lên một màu đỏ hồng mê người.
Tên khốn nạn này, đến lúc này rồi mà phản ứng cơ thể vẫn còn rõ ràng như vậy.
Tô Bạch chỉ cảm thấy hình ảnh dường như đã ổn định hơn rất nhiều so với trước đó, lúc này, sự khiếp sợ trong nội tâm của mình và cảm xúc dao động dường như đang được trấn an, tựa như có những trận gió xuân đang không ngừng thổi lên người mình.
Dĩnh Oánh Nhi đáng thương, vừa phải dùng lưỡi mình và bàn tay phục vụ Tô Bạch, vừa còn phải tiếp tục dùng giọng nói chỉ dẫn hắn, không ngừng ám thị cho hắn, để hắn tiếp tục tiến bước và tìm kiếm trong thôi miên.