Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 739 - Chương 739 Rửa Sạch! 2

Chương 739

Rửa Sạch! 2


“Bên người anh có gì? Cửa sổ, cửa hay là nắp giếng?” Dĩnh Oánh Nhi hỏi.


“Cửa.”


“Vậy thì đóng cánh cửa đó lại, lùi ra ngoài, sau đó mở cánh cửa khác ở bên cạnh, có lẽ, chân tướng nằm ở bên cạnh thì sao?”


“Được.”


Tô Bạch đóng cửa phòng bệnh lại một cách khó khăn, rồi lùi về sau vài bước, hắn bắt đầu nhìn xung quanh theo bản năng, phát hiện ra bên cạnh không có phòng bệnh, mà là một phòng vệ sinh công cộng.


“Nhà vệ sinh…” Tô Bạch hỏi.


“Cái gì…” Dĩnh Oánh Nhi hỏi trong tiếng thở hổn hển: “Vậy anh đi vào nhìn thử đi, tiến vào xem đi.” Mà mặt khác, Dĩnh Oánh Nhi cũng đang suy nghĩ xem nhà vệ sinh đại diện cho ý nghĩa gì trong ám thị tâm lý.


Đúng vậy, ngay từ đầu, cô ấy đã coi những từ bệnh viện, phòng sinh, thai phụ mà Tô Bạch đã nói làm ám thị tâm lý, là một loại từ so sánh, giống như Chu Công giải mộng vậy, mơ thấy thứ gì đó, thì nó đại diện cho ý nghĩa gì hoặc là dấu hiệu gì.


Tô Bạch bước vào trong nhà vệ sinh, trong lúc nhất thời, hắn đột nhiên cảm thấy thật lạnh, lạnh đến mức cả người bắt đầu run rẩy hẳn lên.


Dĩnh Oánh Nhi cũng cảm giác được cơn run nhẹ trên cơ thể của hắn, cô ta có chút không hiểu tại sao, sau đó nhìn tay phải của mình đang nắm chỗ đó, đây là… Chỉ có điều, Dĩnh Oánh Nhi mãi mãi không biết được, lúc này rốt cuộc Tô Bạch rốt đang nhìn thấy hình ảnh gì.


Trong nhà vệ sinh, có một nam một nữ đang đứng, bóng lưng của đôi nam nữ, một là cha của Tô Bạch, người còn lại là mẹ của hắn.


“Hóa ra trẻ con vừa mới sinh ra xấu như vậy, làn da đều nhăn nheo cả lại, khó coi quá, giống em chỗ nào chứ?” Mẹ của Tô Bạch nói với vẻ ghét bỏ.


“Quả đúng là có hơi bẩn, trên người toàn là vết máu.” Cha của Tô Bạch cũng phụ họa.


Sau đó ông ta trực tiếp ném đứa trẻ chỉ to bằng bàn tay trong tay mình đó vào trong bồn nước ở nhà vệ sinh, sau đó vặn mở vòi nước, để nước máy lạnh lẽo đánh thẳng lên cơ thể của đứa trẻ sơ sinh: “Rửa nó cho sạch trước đã.”


Ném một đứa trẻ vừa mới sinh vào trong bồn nước, rồi trực tiếp mở vòi nước dùng nước lạnh để rửa.


Đứa trẻ không ngừng gào khóc, rõ ràng, điều này khiến nó rất đau đớn, đúng vậy, thân là một đứa trẻ vừa mới sinh, có thể không đau đớn được hay sao?


Những tiếng kêu vào tiếng khóc đó, lại không hề khiến một nam một nữ này có một chút biểu hiện gì, thậm chí ngay cả một chút lòng trắc ẩn cũng chẳng có nốt, hai người này dường như nhìn đứa trẻ còn đang kêu to đó như nhìn một loại gánh nặng vậy.


Một màn này thật quen thuộc…


Tô Bạch đột nhiên nhớ ra, ngay khi mình vừa mới gặp được thằng nhóc, hình như mình cũng ném thằng nhóc vào trong chậu nước, để nó tự mình rửa sạch mình, kết quả thằng nhóc lại bơi trong chậu nước, chơi đến quên trời quên đất. Thế nhưng, thằng nhóc là linh đồng trời sinh, còn mình thì lại không phải, khi ấy mình ở trong nước bị cái lạnh tấn công, tiếng khóc như xé đứt từng khúc ruột đó khiến Tô Bạch cảm thấy có hơi khó chịu không thể nào trút ra được.


Hóa ra, cảm giác lạnh lẽo đánh úp cả người mình từ trên xuống dưới là tới từ nơi này sao.


“Ừm, hơi dội nước một chút là được, đừng làm chết thật chứ, lẽ nào chết rồi còn kêu bà đây sinh một đứa khác cho anh sao?”


“Anh thực ra cũng rất bằng lòng đấy.”


“Chỉ anh mà cũng muốn em mang thai sinh con cho anh sao, bỏ đi.”


Người phụ nữ giơ tay, nhẹ nhàng vỗ lên mặt người đàn ông: “Anh mang nó về giải quyết một chút đi, ít nhất cũng phải gặp người thân của chúng ta ở trong thế giới hiện thực, ví dụ như cha anh, ví dụ như mẹ em, để bọn họ ít nhất cũng biết, mình đã một đứa cháu vừa mới hạ sinh chứ.”


“Lẽ nào thật sự phải mang theo nó cùng sống sao?” Người đàn ông nói với vẻ có hơi bất đắc dĩ.


“Em có cách.”


Lúc này, hình ảnh gần như hoàn toàn hỗn loạn, Tô Bạch cảm giác mình trở nên nhẹ bẫng, cả người như bay lên tận tầng mây, xung quanh đều là một màu trắng tinh, loại màu trắng này, mang theo một loại tuyệt vọng mênh mông vô tận, giống như một bàn tay to lớn, trực tiếp bóp lấy mình rồi nhấc lên bức tường, muốn bóp chết mình!


Cảm giác khó thở phủ tới từ khắp bốn phương tám hướng, giống như một kẻ tù tội bị thế giới này trục xuất, cô độc, cô độc, vẫn là cô độc.


Tô Bạch ngược lại, cũng không khóc đến đau lòng vì nhìn thấy một màn trước đó, bộ dáng cũng không đến mức chịu đả kích lớn gì, dù sao lần trước ở trong ảo cảnh ở thế giới chuyện xưa, Tô Bạch thực ra cũng đã đoán ra được một vài chuyện trong đó, lần này chẳng qua chỉ là được chứng thực mà thôi.


Chỉ có điều, có một điểm mà Tô Bạch vẫn không hiểu được, rốt cuộc làm thế nào mà mình có thể nhìn thấy cảnh tượng khi ấy?


Khi ấy, mình vẫn là một đứa trẻ sơ sinh, mà đã có thể nhớ được nhiều chuyện và chi tiết như vậy rồi sao?


“Còn có….”


Tô Bạch chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn không trung xung quanh, hắn biết đây là giấc mơ, hắn cũng biết mình còn đang ở trong trạng thái thôi miên, thế nhưng, hắn đã buông bỏ việc áp chế bản thân vậy nhưng…


“Tại sao mình vẫn chưa tỉnh lại?”


Trong nhà lão Phương, Mập Mạp và thằng nhóc vừa mới ăn xong bữa trưa, hai người nằm trên sô pha xem ti vi, lúc này, di động của anh ta đột nhiên vang lên, anh ta vừa xem tin hắn đã lắc đầu, sau khi thu xếp ổn thỏa cho thằng nhóc, anh ta hô với Cát Tường một tiếng, rồi đi ra khỏi cửa nhà, nhưng anh ta không bắt xe, cũng không đi bao xa, mà chỉ đứng bên cạnh khu đất vườn ở đầu đường phía xa.


Một chiếc xe máy lái đến từ bên đó, tốc độ không nhanh cho lắm, rồi dừng lại trước mặt Mập Mạp.


Đối phương gỡ mũ bảo hiểm xuống, lộ ra một gương mặt phụ nữ, người phụ nữ này không ưa nhìn cho lắm, thậm chí có thể nói là hơi xấu, ngoài ra trên gương mặt có rất nhiều vết sẹo, loại dung mạo này, cả trời sinh và sau khi lớn lên dường như đều không được thân thiện đối với cô ta cho lắm.


“Tới tìm tôi làm gì?” Mập Mạp hỏi một cách lạnh lùng, rõ ràng, ngay cả Mập Mạp được khen là đóa hoa giao tiếp trong giới thính giả, nhưng vẫn không có cảm tình đối với thính giả nữ này cho lắm.


“Nhớ anh đó, nên tới xem thử, sao thế, không được sao?” Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn căn nhà của lão Phương ở trước mặt, rồi cười bảo: “Biệt thự nhỏ nông thôn này thoạt nhìn rất khá đấy, còn thêm cả trận pháp bảo vệ, anh tự tìm cho mình một cái tổ không tồi thật.”


“Cô có thể đừng gọi điện thoại cho tôi, mà cứ trực tiếp trèo tường vào tìm tôi.” Mập Mạp nói.


Chương 739

Bình Luận (0)
Comment