Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 740 - Chương 740 Giao Dịch Của Rương Đồng Xanh

Chương 740

Giao Dịch Của Rương Đồng Xanh


“Vậy tôi bị trận pháp này hại chết, anh cũng sẽ bớt lo hơn, đúng không? Ha ha, Trương Bát Nhất, tôi vẫn nhớ bộ dáng hèn hạ của anh khi ấy, quỳ xuống dưới chân tôi, cầu xin tôi để tôi lên giường với anh, bây giờ anh cảm thấy mình đã vút lên như diều gặp gió, cảm thấy mình là người có thâm niên rồi, nên coi thường người khác đúng không?”


“Tôi đã từng cho cô quá nhiều thứ rồi, trị giá bằng ngủ với cô bảy, tám mươi lần đấy, cô đừng không biết chừng mực.”


“Tôi không biết chừng mực?” Người phụ nữ duỗi tay chỉ vào mình: “Được rồi, bây giờ tôi nói luôn ở đây, đồ của Trương Bát Nhất anh, tôi mãi mãi không thấy đủ, anh có thứ gì thì tôi muốn có thứ đó, đồ của anh, cũng chính là đồ của tôi.”


“Đồ điên.” Mập Mạp quay người, định không để ý đến người phụ nữ này nữa.


“Trương Bát Nhất, anh đứng lại cho tôi, máu của Vampire mà nói sẽ cho tôi lần trước, anh không đưa sao?” Người phụ nữ hô.


“Con mẹ nó, cô có thể đừng nói chuyện này một cách gióng trống khua chiêng như vậy được không?”


Mập Mạp nhìn xung quanh với vẻ có hơi chột dạ, cũng may không nhìn thấy con mèo đen đó ở trên bờ tường.


“Mấy giọt máu đó không phải của tôi, mà là bạn của tôi, trước đó tôi đồng ý với cô, có thể giúp cô lấy một giọt, là vì khi ấy cậu ấy nợ tôi một ơn huệ, tôi lấy một giọt trong ba giọt máu của cậu ta, thậm chí là hai giọt chắc hẳn cũng vẫn được, cậu ấy cũng sẽ đưa cho tôi, nhưng bây giờ thì khác rồi, hiểu chưa?”


“Ồ, cậu ta không dự tính trả ơn huệ cho anh sao?” Người phụ nữ nói với giọng điệu mang theo chút chế nhạo.


“Không phải, đã xảy ra một vài chuyện, bởi vì sự ích kỷ của tôi cùng một chút nhát gan, mà suýt chút nữa đã hại chết tất cả bọn họ.” Mập Mạp rút một điếu thuốc ra, châm lên, rồi hút một hơi thật sâu: “Cho nên, bây giờ tôi đang tìm thứ gì có thể trao đổi được với cậu ấy, chỉ là tạm thời chưa tìm được mà thôi. Người bạn đó của tôi khá đặc biệt, có khá ít thứ có thể đả động được cậu ta, thậm chí, cậu ấy hoàn toàn không hối đoái và cường hóa ở cửa hàng wechat, cho nên điểm cốt truyện đối với cậu ấy mà nói, không có gì khác biệt với tiền trò chơi trong tiệm điện tử cả.”


“Anh đã từng nói với tôi, cậu ta và tôi giống nhau, cũng là vì vấn đề huyết thống, cho nên mới sinh ra biến dị, không có cách nào trực tiếp nâng cấp cường hóa ở cửa hàng wechat, nhưng sao cậu ta có thể trở nên mạnh như vậy? Tôi chắc chắn có thứ gì đó anh không nói cho tôi biết, anh nhất định có thứ gì đó không đưa cho tôi!”


Mập Mạp quay người, túm cổ áo trước ngực của người phụ nữ, lôi cô ta từ trên xe máy xuống dưới đường, sau đó chỉ vào mặt mình, rồi nói một cách tức tối: “Mã Mai, Trương Bát Nhất tôi là loại người gì, không phải cô không biết rõ, tôi cảnh cáo cô, đừng có ép tôi nóng nảy, ép tôi nóng nảy thì cùng lắm lão tử giết cô, chuyện lật lọng cũng không phải tôi chưa từng làm qua.”


“Được lắm, anh làm đi, Trương Bát Nhất, lúc đầu anh trúng độc, không phải có bà đây dùng cơ thể của mình để giải độc cho anh, thì anh có thể sống được đến hiện tại sao? Huyết thống của bà đây bị nhiễm bẩn, sinh ra biến dị, không có cách nào chuyển đổi được, bản thân anh cũng biết rõ nó có ý nghĩa thế nào trong thế giới chuyện xưa này, nó có nghĩa cùng với độ khó của thế giới chuyện xưa tăng lên, nhưng nếu thực lực của tôi không thể có được sự cải thiện hữu hiệu, vậy kết cục của tôi chỉ có thể là đợi chết! Trương Bát Nhất, tất cả những chuyện này đều là lỗi của anh, đều là anh hại tôi, đều là anh nợ tôi!”


Người phụ nữ gào lên như mắc bệnh tâm thần.


Mập Mạp nghiến răng: “Tôi đã từng nói tôi sẽ cố hết sức bù đắp, tôi cũng vẫn luôn đang bù đắp, nhưng mong cô, thật sự đừng được đằng chân lân đằng đầu, xem như tôi xin cô đi, được chưa, tôi cũng không muốn mình bị ép đến mức cuối cùng phải giết chết cô đâu, dù sao thì lúc đầu khi cô quyết định cứu tôi, trong lòng lão tử quả thực rất cảm động.”


“Giọt máu đó, tôi nhất định phải lấy được, bằng không đợi Phát Thanh phát sóng trở lại, tôi thật sự không có tự tin dựa tiếp vào vận may để sống, nếu đã không có cách nào trực tiếp hối đoái cường hóa huyết thống biến dị từ cửa hàng wechat, vậy tôi cũng có thể giống như anh ta nâng cao từng huyết thống một.”


“Mã Mai, cô không phải cậu ta, việc cậu ta có thể làm được, cô chưa chắc đã có thể làm được.” Mập Mạp nói một cách thành khẩn: “Nghe tôi đi, dù sao cách thời gian Phát Thanh phát sóng lại vẫn còn một tháng nữa, tôi có thể nghĩ ra biện pháp, nếu thật sự không được, tôi…”


Mập Mạp đột nhiên nghĩ đến chiếc rương đồng xanh đó của mình, chiếc rương đồng xanh vẫn là mình lấy được từ chỗ Tô Bạch khi hai người lần đầu gặp nhau, sau này hai người không ngừng quen biết, nhưng Tô Bạch cũng rất thức thời mà không nhắc lại chuyện chiếc rương đó. Mập Mạp cũng tự nhiên không nhắc tới. Thế nhưng, nhìn vào tình hình trước mắt, thứ duy nhất có thể lấy ra trao đổi một giọt máu với Tô Bạch, hình như cũng chỉ có chiếc rương đồng xanh đó, chiếc rương đó được mình đặt ở Thành Đô, lẽ nào còn muốn mình tới đây tìm thời gian quay về Thành Đô rồi lại mang trở lại sao?


“Anh có cách, đúng không?” Mã Mai nhìn Mập Mạp với vẻ chờ mong.


Mập Mạp duỗi tay xoa mặt mình, chậm rãi gật đầu: “Mã Mai, đây là một lần cuối cùng, đợi lấy được giọt máu đó cho cô, giữa chúng ta không còn nợ nhau nữa.”


“Được được được, chắc chắn luôn, tôi biết rồi.”


Mã Mai lại bò dậy, đội mũ bảo hiểm lên: “Lần này tôi ở Thượng Hải, không về Thành Đô nữa, tôi đợi tin tức tốt của anh.”


Nói xong, cô ta lái xe máy rời khỏi tầm nhìn của Mập Mạp.


Mập Mạp mở bàn tay của mình ra, hé miệng: “Kết thúc, không còn nợ nhau… ha ha, sao có thể kết thúc, sao có thể hết nợ nhau một cách thoải mái được chứ?”


Mập Mạp biết rõ, lần này anh ta trao đổi giọt máu đó của Tô Bạch, sau đó đưa cho cô ta, đây cũng xem như một lần yên tâm cuối cùng của mình, không con người nào biết đủ, và thánh nhân cũng chẳng biết đủ. Nhưng điều Mập Mạp cần chỉ là khiến mình yên tâm, ngay khi cô ta lại tới cầu mình, mình có thể yên tâm … giết chết cô ta.


“Đúng rồi, sao đại Bạch vẫn chưa về nhỉ?” Lúc này, Mập Mạp mới để ý đến, đã sắp sẩm tối rồi, sao đến bây giờ Tô Bạch vẫn chưa trở về, không về ít nhất cũng phải gọi điện thoại mới đúng, con trai cậu ta vẫn còn ở trong nhà đó.


Lúc này, người cảm thấy lạ lùng còn có cả Dĩnh Oánh Nhi nữa, cô ấy đột nhiên phát hiện ra, cơ thể Tô Bạch vốn đang được mình khiêu khích mà không ngừng nóng lên, nhưng lúc này lại chậm rãi trở nên lạnh dần, thậm chí, loại lạnh như băng này đang không ngừng tăng lên, ngay cả mình cũng không dám lại gần quá.


Nửa người trên của Tô Bạch để trần, trong túi quần ở phía dưới có một bình ngọc nhỏ nhắn nứt ra, một giọt trong ba giọt máu vốn đựng ở bên trong, rơi xuống, dán lên làn da của hắn. Sau đó, chậm rãi hòa tan vào trong.


Chương 740

Bình Luận (0)
Comment