Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 741 - Chương 741 Một Đứa Con Trai Mắc Bệnh Tâm Thần 1

Chương 741

Một Đứa Con Trai Mắc Bệnh Tâm Thần 1


Đất Phật sinh ra thân cây ngũ sắc, mỗi một bông hoa là một thế giới, mỗi một chiếc lá là một Như Lai, bất cứ sự vật nào nhỏ bé đến đâu, thực ra đều tồn tại bí mật cực lớn, giống như sau khi phát minh ra kính hiển vi, nhận thức của con người đối với thế giới lại càng nâng lên một tầm cao mới, nhưng trên thực tế, đó vẫn là điều quý hiếm như cũ, thế giới này có quá nhiều bí mật, cũng có quá nhiều điều chưa biết.


Giống như những người khổng lồ khoa học ngày trước, sau khi đạt được thành tựu phi thường trong lĩnh vực của riêng mình, lại tiến vào trong cái ôm của thần học, tựa như đám người Newton vậy.


Dùng góc độ phân tích khảo chứng để nhìn nhận vấn đề, bây giờ chúng ta cảm thấy người cổ đại là lạc hậu, là mê tín, chúng ta cảm thấy mình mới là khoa học, là tiên tiến, thế nhưng, có khả năng người tương lai nhìn thấy chúng ta của hiện tại, bọn họ cũng sẽ cảm thấy chúng ta là lạc hậu, là mê tín.


Cũng giống như vấn đề mà Tô Bạch vẫn luôn suy nghĩ, đó chính là khi ấy rõ ràng mình vẫn chỉ là một đứa trẻ vừa mới sinh ra, hình ảnh mà mình nhìn thấy chắc hẳn phải hiện ra trong ký ức của mình mới đúng, giống như thần linh và tính cách, phong cách làm việc của thần linh mà người cổ đại tưởng tượng ra, đều có điểm tương đồng rất lớn với con ngươi ngay khi ấy, thế giới tinh thần của con người phong phú đến thế nào, thực ra cũng chỉ là hình chiếu tới từ những sự tồn tại thực sự mà mình nhìn thấy trong thế giới hiện thực mà thôi.


Nếu như nói một ảo cảnh mà Phát Thanh đã cố tình bện ra cho mình từ sự trừng phạt trong thế giới chuyện xưa là giả, vậy thì hình ảnh mà mình vừa mới nhìn thấy thấy, là gì?


Đây rõ ràng là chuyện sau khi Phát Thanh mang tới ảo cảnh cho mình!


Nếu những hình ảnh ký ức này là thật, vậy, những ký ức đó của mình tới từ đâu?


Là ai đã giúp mình ghi lại ký ức ngày ấy?


Cũng là ai khi ấy đột nhiên chuyển ký ức lúc đó đến cho mình?


“Tách…”


Một giọt máu của Vampire từ hơn hai nghìn năm trước bắn lên làn da của Tô Bạch.


Dĩnh Oánh Nhi chỉ cảm thấy khí tức lạnh lẽo trên người hắn lập tức tăng mạnh, hai tay của cô ta gần như bị đông đến tê cứng. Cả người lập tức liên tục lùi lại mấy bước, nhìn toàn bộ mọi thứ trước mặt với vẻ nghi ngờ và sợ hãi.


Đã có chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Tất cả những điều này có liên quan đến mình không? Nếu anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liệu mình có cũng có gánh trách nhiệm không?


Về mặt lương tâm mà nói, Dĩnh Oánh Nhi cũng không muốn nhìn thấy Tô Bạch xảy ra chuyện gì, trước đó bản thân cô ta cũng nói, tuy rằng giữa mình và Tô Bạch không phải tình nhân, cũng không phải cái gọi là vừa gặp đã yêu, nhưng hai người vẫn có thể tính là bạn bè khá tốt, ít nhất là khi ở chung vẫn cảm thấy rất thoải mái, cho nên, cô ấy không hy vọng Tô Bạch xảy ra chuyện gì, ít nhất là đừng xảy ra chuyện trước mặt mình.


Thế nhưng, tình huống hiện tại đã không còn là thứ mà bản thân Dĩnh Oánh Nhi có thể kiểm soát được, cô ấy chỉ có thể sững sờ ngồi ở nơi đó, nhìn toàn bộ mọi thứ trước mặt, hơn nữa, cô ấy cũng biết rõ, cho dù có gọi 120, cũng không có tác dụng gì cả.


Dĩnh Oánh Nhi cầm một ly rượu ở bên cạnh lên, uống cạn trong một hơi, mang theo chút men say, ngồi ở trên thảm, lúc này, trên chiếc giường đó của Tô Bạch đã kết băng, bụi băng cũng đã bay lên.


Máu tươi, đối với Vampire mà nói, không chỉ là tính mạng giống như người bình thường thường gọi, máu tươi là vinh quang của Vampire, là tôn nghiêm của Vampire, là tín ngưỡng của Vampire.


Mà năng lực chân chính của máu tươi, thực ra cho dù là bản thân Vampire, cũng ít người biết được, bây giờ, trong thế giới hiện thực cũng không phải không có Vampire, nhưng những Vampire đó, đều ẩn náu trong một góc nào đó ở Tây Âu, không cho người khác biết đến, cũng không dám để người biết.


Tuy rằng bọn họ vẫn còn tồn tại, và tuy rằng bọn họ vẫn còn truyền thừa, nhưng cũng bị cắt xén dần, chỉ còn lại một hơi thở để kéo dài hơi tàn của chủng tộc mà thôi.


Trên thực tế, trong máu hàm chứa quá nhiều bí mật, ví dụ như Tô Bạch có thể nhìn thấy hình ảnh ký ức của Ansister từ trong một giọt máu, có thể nhìn thấy gió mưa bạt ngàn từ hơn hai nghìn năm trước từ chõ Vampire ở sở nghiên cứu đó. Những chuyện này thực ra đều không chứa đựng trong linh hồn của bọn họ, mà là trong ký ức của bọn họ.


Giống như các nhà khoa học nhân loại cũng phát hiện ra những năm gần đây, con người không chỉ dựa vào miệng và mũi để hít thở, mà lỗ chân lông cả người, thực ra cũng đều đang tiến hành hít thở, thực ra máu tươi của nhân loại, lại càng giống như những thiết bị lưu trữ, ghi chép những thông tin cực nhỏ, nhưng cũng chỉ có Vampire mới có khả năng mở sức mạnh trong máu ra.


Mà hiện tại, có lẽ là vốn tích lũy Tô Bạch đã tới, hoặc có thể là chịu sự kích thích và thôi miên tới từ Dĩnh Oánh Nhi, dẫn đến việc Tô Bạch bắt đầu tiến hành khai thác sâu đối với máu của mình dưới điều kiện bản thân không biết rõ tình hình. Điều này chứng tỏ Tô Bạch đã một bước thăng hoa đối với việc sử dụng sức mạnh Vampire.


Thậm chí, trong đó còn có khả năng chính vì một bước tiến dung hợp với huyết thống cương thi và huyết thống Vampire đã kích thích một điểm này, tóm lại, toàn bộ mọi thứ đều mang một loại trùng hợp không sao nói rõ được, nhưng lại hợp lý. Nếu như Tô Bạch không đi tìm bé trai đó, và hai người so bì với nhau “kiểu của tôi xuất sắc hơn”, và nếu như Tô Bạch không phải vì tắc đường, vòng qua chỗ Dĩnh Oánh Nhi, thì có thể toàn bộ chuyện này đều không xuất hiện.


Mà hiện tại nó lại xuất hiện rồi.


Đúng vậy, quả thực đã xuất hiện rồi, lúc đó Tô Bạch còn nhỏ, thật sự còn quá nhỏ, nhưng khi ấy, cảm giác và ký ức của hắn đối với hoàn cảnh xung quanh, thực ra đều tồn tại ở trong máu, mà hiện tại lại bị đào khoét ra mà thôi.


Nhưng tại sao vừa vặn lại đào đúng đoạn này, tại sao vừa vặn là đoạn kí ức khi ấy, thực ra, khả năng trong đó còn có công lao của Phát Thanh, Phát Thanh không biết là cố tình hay là vô ý đã mở một đầu cho hắn, cũng giống như đan áo len, khi vừa mới bắt đầu cũng là khúc phức tạp nhất vậy. Đoạn khởi đầu này của Phát Thanh, khiến tiếp sau đây, Tô Bạch có thể quen việc dễ làm mà tiếp tục đi tiếp.


Bây giờ hắn đang đấm đá điên cuồng với xung quanh, hắn đang tức giận, hắn đang tức tối, không phải bởi vì nhìn thấy hình ảnh cha mình vừa tiện tay ném mình vừa mới sinh vào trong bồn nước, để nước lạnh gột rửa mình, mà là vì hiện tại hắn không có cách nào tỉnh lại được.


Chương 741

Bình Luận (0)
Comment