Chương 743
Năm Tháng Bình Yên Như Vậy!
Hắn thật sự có thể chấp nhận được, cứ coi như mình là cừu Dolly đi vậy, cũng không có gì không hay cả, chẳng qua chỉ là đổi một cái bụng của một người phụ nữ để hình thành và sinh ra mình mà thôi, không có gì không nghĩ thông được. Còn nữa, mẹ mình là thính giả, mười tháng mang thai không có khả năng cả mười tháng đều không tiến vào thế giới cốt truyện, đây có thể cũng là chuyện không có cách nào khác.
Về phần thái độ của cha mẹ mình đối với mình như vậy, Tô Bạch cũng có thể hiểu được, lúc đầu không phải mình cũng đối xử với thằng nhóc như vậy sao, có thể bọn họ vẫn chưa kịp tiến vào vai trò của cha mẹ.
Đúng vậy, vốn dĩ tính cách của Tô Bạch dễ đi đến cực đoan, nhưng lúc này, lại biến thành hiểu ý đồ của người khác đến vậy, mỗi một từ ngôn hành cử chỉ của cha mẹ mình đều có thể được giải thích một cách hợp lý ở chỗ Tô Bạch.
Ha ha, chuyện này không thể không nói thật đúng rất mỉa mai, cho dù trước mắt là một mảng tối đen, thì Tô Bạch vẫn phải dùng giấy dán tường đủ mọi màu sắc để che đậy nó.
Bên cạnh ngôi nhà cũ là một công viên. Khi ấy, trong công viên thường có một lớp kinh kịch Tứ Xuyên tới đây luyện công, người thì không nhiều cho lắm, nhưng động tĩnh phát ra lại rất lớn.
Nhưng lúc này, Tô Bạch hoàn toàn không có lòng nào để ý đến, hắn chỉ đang tiếp tục tiến về phía trước một cách kiên định mà lại mê mang.
Phía trước, căn phòng ở ngay trước mặt hắn đó, chính là phòng ngủ lâu nhất mà mình đã ở từ nhỏ cho đến lớn.
Phía trước căn phòng ngủ, là một sân nhà trống trải, Tô Bạch nhớ khi còn nhỏ, cha mình thường ở nơi này chơi đùa với mình.
Cha có sở trường là viết chữ bằng bút lông, ông ấy cũng dạy mình luyện viết bút lông, mỗi lần mẹ đều ngồi ở bên cạnh, vừa phê duyệt văn kiện của công ty, vừa mỉm cười nhìn hai cha con đứng ở nơi đó luyện chữ một cách rất nghiêm túc.
Thời gian khi ấy dường như đã ngưng đọng lại, trở thành một trong những hồi ức đẹp đẽ nhất trong trí nhớ của Tô Bạch.
Cha của mình, nói dễ nghe một chút chính là người mang nặng khí chất thư sinh, phong độ nhẹ nhàng, nho nhã điềm tĩnh, còn nói khó nghe một chút, thì chính là những văn nhân thi sĩ cảm thấy ngoại trừ ở trong nhà chơi chữ là một việc rất cao nhã ra, thì ông ấy có chút không chịu được cuộc sống quá náo nhiệt, các khoản chi tiêu và gia sản ở trong nhà, thực ra đều là mẹ dựa vào trí tuệ kinh doanh của mình mà có, sau này tài sản của tập đoàn truyền đến tay mình, cũng là có nguồn gốc như vậy.
Có lẽ, cha mẹ mình cũng giống như mình đối xử với thằng nhóc, lúc đầu cũng phản đối một sinh mệnh nhỏ này, nhưng sau đó lại sinh ra một cảm giác đặc biệt, trong trí nhớ cả Tô Bạch, có rất nhiều ký ức ấm áp khi mình và cha mẹ ở chung. Đó cũng là lý do tại sao, sau khi cha mẹ mình xảy ra tai nạn giao thông mà mất, phản ứng và áp lực của Tô Bạch lại lớn như vậy.
Tô Bạch chậm rãi đi về phía trước, càng tới gần trước cửa, trong lòng hắn dường như lại càng không có tự tin, nhưng nơi nên tới thì vẫn nên tới, Tô Bạch cuối cùng vẫn duỗi tay đẩy cửa ra, nhưng cánh cửa không nhúc nhích, cả người hắn lơ lửng, xuyên qua cánh cửa, tiến vào trong.
Bên trong cửa là phòng ngủ của hắn, trông có vẻ rất tinh xảo, các đồ trưng bày trang trí ở đây đều có thể chứng minh cha mẹ của ngôi nhà này rất coi trọng đứa nhỏ.
Thế nhưng, Tô Bạch lại ngây ngẩn cả người.
Cơ thể hắn bắt đầu run rẩy, bởi vì cho dù là hắn, cũng không dám, cũng không bằng lòng chấp nhận cảnh tượng mà mình nhìn thấy lúc này.
Trong một cái bình thủy tinh đựng đầy chất lỏng màu lam nhạt, những thứ này chắc hẳn là dịch dinh dưỡng, mà có lẽ nên gọi là dung dịch nuôi cấy, thực vật không cần đất, nhưng có những thứ vẫn có thể sinh trưởng tốt hơn, nhưng thứ đặt bên trong chiếc bình thủy tinh to lớn này, không phải là thực vật, mà là một đứa trẻ khoảng chừng ba tuổi.
Mà Tô Bạch có thể chắc chắn đứa trẻ này thực ra chính là mình, thật sự chính là mình.
Ở nơi cách bình thủy tinh rất gần có một chiếc bàn học, trên bàn học bày là một quyển tranh.
Quyển tranh đó lại làm bạn với mình từ khi ba tuổi, nhưng Tô Bạch nằm mơ cũng không thể nào nghĩ ra được, công dụng thật sự của quyển tranh này lại là như vậy!
Lúc này, trong quyển tranh hiện ra chính là một bức họa như thế, trong tranh là một đôi cha con đang đứng ở trước bàn đá trong vườn và luyện chữ, một người phụ nữ xinh đẹp ngồi ở phía sau, vừa duyệt văn kiện, vừa nhìn bóng lưng của hai cha con, lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Một con mèo màu đen ngồi trên bàn học, cứ cách một khoảng thời gian ngắn lại duỗi móng vuốt của mình, lật trang tranh trên quyển tranh sang một bức tiếp theo, đổi sang một cảnh tượng mới.
Trong phút chốc, thiếu niên trong chiếc lọ dường như phát hiện ra điều gì đó, lực chú ý của nó có hơi phân tán, nó hơi chuyển tầm mắt, trông thấy Tô Bạch, ánh mắt của hai người giao nhau và va chạm.
Con mèo đen có hơi nghi ngờ nhìn ra xung quanh một chút, nó hơi nâng người dậy, nhìn thấy thiếu niên trong bình đang nhìn vào một chiếc gương trong phòng, trong chiếc gương vừa vặn chiếu ngược bóng dáng của thiếu niên. Thiếu niên này đang nhìn mình trong gương.
“Meo…”
Mèo đen phát ra một tiếng bất mãn, rõ ràng rất không hài lòng với việc thiếu niên không hết sức chăm chú xem tranh.
Ánh mắt của thiếu niên rất trống rỗng, nó dường như không có ý thức của mình, rõ ràng rất chậm chạp và cứng ngắc, sau khi nghe thấy một tiếng mèo kêu này, toàn bộ lực chú ý của nó lại tập trung vào trong bức tranh ở trước mặt này theo bản năng.
Trong một bức tranh mới lật, là một đứa trẻ dựa sát vào một người phụ nữ ngồi trên thảm cỏ.
Trong bức tranh, trời rất xanh, cỏ rất xanh, dường như còn có thể nhìn thấy đàn cừu và bò Yak ở phía xa, gió rất dịu dàng, ánh mắt trời cũng rất ấm áp, tóm lại, toàn bộ mọi thứ trong bức tranh đều là đẹp đẽ như vậy.
Bấy giờ, trên gương mặt của thiếu niên trong chiếc bình cũng lộ ra vẻ mặt hạnh phúc và vui vẻ, dường như lúc này, nó thực sự như đang ở rúc vào bên cạnh mẹ của mình vậy.