Chương 744
Hắn Đang Khóc Đấy Sao? 1
Một vị ca sĩ thường trú trong quán bar đang hát một cách rất nhiệt tình, buổi tối mùng một đầu năm, đi đến nơi nào cũng đều lộ ra một loại khí tức tiêu điều, dân cư từ bên ngoài tới chiếm tỉ lệ rất lớn ở Thượng Hại, khi qua năm mới, mọi người đều như chim nhạn về tổ, cũng vì vậy nơi này trở nên có hơi trống trải một chút.
Thời đại này, là thời đại mà con người bùng nổ về khả năng tiếp nhận thông tin, nhưng tinh thần trống rỗng và thiếu sức sống lại khá đối lập lại, rất nhiều người đều nghĩ đến việc phí hơi sức trở về nhà vào thời điểm, rốt cuộc là vì điều gì?
Nhưng cho dù trong lòng có khó giải thích đến thế nào, cho dù mình có kháng cự đến đâu, nên về nhà thì vẫn phải về nhà. Dù sao thì nhịp độ nhanh hay tiến độ chậm rì rì trôi qua mỗi ngày, cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi, nhưng vào những ngày cuối năm trước thềm năm mới, vẫn phải làm ra một vài sự thay đổi, vẫn phải nghĩ đến việc mang đến cho mình một khởi đầu mới, cho nên mới đi theo làn sóng cùng nhau trở về nhà mừng năm mới.
Giải Bẩm ngồi ở một góc trong quán bar, người trong quán bar không nhiều cho lắm, nhưng cũng không ít hơn thường ngày bao nhiêu. Ông chủ quán bar là một người rất biết làm ăn, năm trước đã tạo dựng thanh thế trên weibo, mời những thanh niên không về nhà đón năm mới đến quán bar của mình làm khách, hơn nữa còn hứa miễn phí tiền rượu.
Đương nhiên, ông chủ cũng sẽ không làm ăn lỗ lã, không trở về nhà đón năm mới mà mở tiệm, cũng không phải để nơi này hát ra sự cô đơn và nỗi buồn ly biệt của mình, rượu thì miễn phí, nhưng nhân viên phục vụ sẽ trực tiếp hỏi anh cần loại điểm tâm nào, những điểm tâm đó đều đắt hơn so với bình thường rất nhiều. Đương nhiên, người có thể nhàn rỗi đi tới nơi này, hiển nhiên cũng sẽ không keo kiệt chút tiền này.
Kết quả chính là việc làm ăn của ông chủ quán bar có thể duy trì tiêu chuẩn trước đó vào thời điểm ế hàng khi đến năm mới này. Mà những người thanh niên ở Thượng Hải không trở về quê này lại có thể có được một chốn để tập trung với nhau, và giết thời gian.
Cà phê và điểm tâm ở trước mặt Giải Bẩm không hề được đụng vào một chút nào, anh ta chỉ lặng lẽ ngồi ở nơi đó nghe hát.
Giải Bẩm không phải là người Thượng Hải, thậm chí còn không phải là người Giang Chiết, quê nhà của anh ta ở Liêu Ninh, chỉ là từ rất từ rất lâu trước đây, anh ta ra sức làm ăn ở ở Thượng Hải, sau đó quen biết ông chủ của mình.
Nhà, có trở về hay không đối với mình mà nói cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, cha mẹ đã sớm chẳng còn, một cô chị gái duy nhất cũng đã có gia đình của mình nốt, mình cũng không dự định trở về.
Đối với thính giả mà nói, thực ra có rất nhiều thứ có thể xem nhẹ, trong đó bao gồm cả tình thân.
“Đổ mưa rồi.” Không biết là ai trong quán bar đã nói một tiếng.
Giải Bẩm hơi nhìn ra cửa sổ, cơn mưa nhỏ đã đổ xuống, rót vào trong không khí vốn đã hơi lạnh này một một loại ẩm thấp.
Anh ta đứng dậy, bước ra khỏi quán bar, duỗi tay sửa sang lại tây trang tên người, sau đó chậm rãi đi vào trong màn mưa.
“Thật đúng là một người kỳ lạ.”
Đối diện với quán bar, là một khách sạn, phía sau cửa sổ một căn phòng ở khách sạn, có một thanh niên mặt mũi bầm dập đang đứng, trên người thanh niên quấn rất nhiều băng vải, thoạt nhìn rất thê thảm.
Không sai, vị này chính là bá tước Charre.
Từ sau hơn một tháng trước bị Tô Bạch tẩm quất một trận, vậy mà anh ta vẫn không rời khỏi Thượng Hải, mà tiếp tục ở lại nơi này, không thể không nói, dũng khí của anh ta thật sự đáng để khen ngợi.
Người đang đứng bên cạnh bá tước Charre chính là Cố Phàm. Cố Phàm mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đi một đôi giày thể thao Nike, một bộ trang phục này hình như là đang cố tình che giấu thân phận của mình, dù sao thì ngày trước, khi Cố Phàm ra ngoài, nhất định phải là tây trang giày da kỹ lưỡng tỉ mỉ.
“Ở Thượng Hải, có không ít người như vậy.” Cố Phàm nhắc nhở.
“Ha ha, tôi không cần cậu nhắc nhở.” Bá tước Charre duỗi tay chỉ vào mặt mình: “Bản bá tước là bị anh bạn đó của cậu đánh thành ra như vậy đấy.”
Nói xong, anh ta rời khỏi bên cửa sổ, cầm một ly Whiskey trên bàn, uống một ngụm, vị rượu mạnh thuận theo cổ họng chảy vào trong phổi, mang đến cho anh ta một loại cảm giác rất sảng khoái.
“Vậy, anh muốn ở lại nơi này báo thù sao?” Cố Phàm hỏi.
Bá tước Charre lắc đầu: “Tôi bị đánh là vì thực lực của tôi không tốt, không đánh lại được cậu ta, bị đánh như vậy cũng đáng kiếp, nếu tôi ở lại cũng chỉ vì muốn làm một con rắn độc đợi thời cơ trả thù, vậy cậu cũng nghĩ tôi nhàn rỗi quá rồi đấy, loại chuyện vô vị như báo thù này, thật sự không thích hợp đối với tôi đâu, ngược lại, tâm trạng của cậu trông có vẻ hơi kém nhỉ, sao thế?”
“Cũng là một chuyện khá mất mặt, qua năm mới rồi, không nói nữa, còn cái ly nào nữa không, mời tôi uống một ly đi?”
Một chiếc ly rỗng bên cạnh bá tước Charre được đổ đầy Whiskey, ly rượu lơ lửng, rồi rơi vào trong tay của Cố Phàm.
“Thái độ của người Trung Quốc thái độ đối với năm mới giống như thái độ của các thành bang Hy Lạp cổ đại đối với đại hội Olympic vậy. Khi đón năm mới, bất cứ mâu thuẫn, thậm chí là chiến tranh đều có thể tạm thời bỏ xuống không bàn đến.” Bá tước Charre lại uống một ngụm rượu, sau đó ngáp một cái, rõ ràng có hơi mệt mỏi, đây cũng là hành động mời khách rời đi.
Cố Phàm vuốt quần áo của mình, nói một cách rất nghiêm túc: “Những người bạn trước đây của tôi đã biết thân phận thính giả phương Tây của tôi rồi.”
“Thế này không phải rất tốt hay sao, cậu vốn chính là một thành viên trong giới phương Tây chúng tôi, lúc trước cũng chính bản thân cậu tự chọn.” Bá tước Charre từ chối cho ý kiến.
“Bá tước Charre, anh muốn xác nhận người phụ nữ đó đã trở về hay chưa, đúng không?” Cố Phàm hỏi.
“Đây không phải là vấn đề cậu cần quan tâm.” Bá tước Charre đáp một cách rất gọn gàng và dứt khoát.
“Lần này, Phát Thanh dừng phát sóng ba tháng, mục đích chẳng qua chỉ là muốn chuyên tâm ứng phó với một tốp những người đã rời đi khoảng một năm trước đó, mà người phụ nữ kia, ngày trước đã từng mang đến một cơn ác mộng rất lớn cho các anh, cho nên giới phương Tây các anh rất muốn lập tức biết được cô ả có thể trở về được hay không, và cô ả đã chết ở nơi đó hay chưa?”
“Sau đó thì sao, cậu muốn nói gì?” Bá tước Charre nhún vai, khóe miệng mang theo một nụ cười nghiền ngẫm.
“Bọn họ sẽ ngồi tàu hỏa trở về sao?” Cố Phàm hỏi.
Bá tước Charre trừng mắt nhìn với vẻ hơi ngạc nhiên: “Người ở cấp bậc này như cậu, làm sao có thể biết được? Tôi cũng được người phía trên nói cho biết chuyện này.”