Phát Thanh Khủng Bố (Dịch)

Chương 745 - Chương 745 Hắn Đang Khóc Đấy Sao? 2

Chương 745

Hắn Đang Khóc Đấy Sao? 2


“Chỉ là tình cờ mà thôi, hôm trước tôi dự định đặt một vé tàu cao tốc, nhưng làm thế nào cũng không thể thanh toán thành công, sau đó tôi kêu một người dưới tay đi đặt giúp mình, anh ta trả lời tôi rằng không có tàu cao tốc vào giờ mà tôi đã nhìn thấy đó. Thứ mà người bình thường không nhìn thấy, hoặc là hoàn toàn không chú ý đến, nhưng thính giả lại có thể nhìn thấy, chắc hẳn nguyên nhân là do Phát thanh cố tình sắp xếp.”


Cố Phàm lôi di động ra, nhấn mở một phần mềm mua vé, rồi bảo: “Ở ngay chỗ này, có một chuyến tàu hỏa, mỗi ngày vào tám giờ sáng, là từ Tây An đến Thượng Hải, ngày nào cũng có, thính giả không có cách nào mua, và người bình thường cũng không thể nào trông thấy, lại thêm bá tước Charre anh vẫn luôn ở lại Thượng Hải không đi, nên tôi to gan suy đoán một chút, một nhóm người đó, chắc hẳn sẽ ngồi chuyến tàu hỏa hoàn toàn không tồn tại đó để trở về. Về phần tám giờ sáng hôm nào đó, thì không biết được rồi, nhưng thiết nghĩ sẽ không quá muộn đâu, Phát Thanh nói dừng phát sóng ba tháng, bây giờ đã qua hơn hai tháng rồi, chắc hẳn chính là lúc này.”


“Thực ra, cậu biết hay không biết, cũng không có sự khác biệt quá lớn.” Bá tước Charre hơi nghiêng đầu, sau đó mỉm cười nói: “Xin lỗi, bệnh nhân tôi đây cần nghỉ ngơi rồi.”


Cố Phàm từ biệt, đi thang máy xuống dưới rồi bước ra khỏi cửa khách sạn, khi vừa mới bước đến bên cạnh chiếc xe mà mình đã đỗ ở ven đường đường, một người đàn ông trẻ tuổi trong bộ tây trang thẳng tắp, đeo một cặp kính viền vàng, đang đứng ở bên đường đối diện với anh ta.


“Anh vẫn chưa đi xa nhỉ.” Cố Phàm chào hỏi một cách rất bình tĩnh.


Giải Bẩm lắc đầu, nhìn Cố Phàm, rồi lại ngẩng đầu nhìn khách sạn ở phía trên đó, nhưng không nói gì, cũng không phải không có lời nào để nói, mà là chẳng muốn nói.


Lúc này, trong phòng làm việc của Dĩnh Oánh Nhi đã gần như biến thành một cái tủ lạnh, Dĩnh Oánh Nhi thậm chí không thể không lấy áo lông thú của mình ra quấn lên người, cả người rúc vào trong góc, trên lông mi mang theo sương lạnh, đang run như cầy sấy.


Cô ấy rất lạnh, thật sự rất lạnh.


Nhưng, cô ấy cũng không rời đi, bởi vì cô ấy không có lý do rời đi, khi khách hàng của mình, người bệnh của mình, xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong quá trình trị liệu, vậy một bác sĩ như mình, một nhà trị liệu như mình, hiển nhiên không có lý do rời đi trước.


Chỉ có điều…


“Thật sự lạnh quá đi thôi.”


Bên chân của Dĩnh Oánh Nhi đã đặt rất nhiều chai rượu, đều là cô ấy uống để giữ ấm. Hệ thống cung cấp hơi ấm ở trong phòng dường như cũng không thể chịu đựng được loại áp lực này mà đã xuất hiện trục trặc.


“Mau tỉnh lại đi mà.” Dĩnh Oánh Nhi nhỏ giọng nói, cô ấy thật sự sắp không thể chịu được loại nhiệt độ thấp này nữa rồi.


Chiếc bình trong túi quần của Tô Bạch, đã chảy ra hai giọt máu, bọn chúng đều lần lượt tiến vào trong cơ thể của hắn, trợ giúp hắn kích phát hồi ức trong máu. Lúc này, giọt máu thứ ba dường như cũng bắt đầu xao động, nó mang theo một loại khí tức kỳ quái, như thể sắp phá vỡ cái kén, rõ ràng không giống với hai giọt máu trước.


Chỉ có điều, ngay khi nó vừa mới chui ra khỏi cái bình, một bàn tay đột nhiên duỗi ra, cầm lấy cái bình đó, trong nháy mắt một luồng sát khí cương thi đã bao trùm toàn bộ chiếc bình ngọc, thành bình nứt cũng được đắp lại nguyên vẹn.


Mà một giọt máu cuối cùng đang va chạm trong chiếc bình, kết quả chiếc bình lại sừng sững bất động, cuối cùng nó chỉ có thể ngừng tấn công, trở nên yên tĩnh hẳn, mang theo sự không cam lòng sâu sắc!


Lúc này, Dĩnh Oánh Nhi cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, nước mắt đều sắp rơi xuống, ngược lại, cũng không phải vì cô ấy lo lắng cho Tô Bạch bao nhiêu, mà chỉ bởi vì một loại lương tâm nghề nghiệp, hay còn gọi giới hạn nghề nghiệp, khiến cô ấy không cho phép mình vứt người bệnh với tình trạng không rõ của mình lại rồi rời đi trước.


Cho nên, lúc này, việc Tô Bạch chậm rãi ngồi dậy trên giường bệnh, đối với cô ấy mà nói lại là một loại giải thoát. Cô ấy lảo đảo đứng dậy, muốn rời khỏi nơi này, muốn đi tìm một tiệm xông hơi, bù đắp lại cái lạnh mà mình vừa phải chịu đựng.


“Anh tỉnh rồi.” Dĩnh Oánh Nhi vừa xoa tay, vừa đi về phía Tô Bạch.


Sau đó cô ấy dừng lại, người đàn ông trước mặt này không có loại vui vẻ khi tỉnh lại và hồi phục ý thức đó, cũng không nói lời nào đáp trả mình, thậm chí ngay cả một chút phản hồi bằng ánh mắt cũng không có, dường như, hắn vẫn còn đang chìm trong giấc mơ vừa rồi, vẫn chưa hoàn toàn “tỉnh táo” trở lại, nhưng ngôn ngữ cơ thể của hắn, khí tức của hắn rõ ràng có biểu hiện của việc đã hoàn toàn tỉnh lại.


Trong phút chốc, hai hàng lệ máu chảy xuống từ khóe mắt của Tô Bạch.


Hắn đang khóc đấy sao?


Vào đêm, ngoại trừ con đường mờ tối, thì trên toàn bộ con phố cũng chỉ có bóng dáng của một người thanh niên đơn độc.


Hắn trông có vẻ không chán nản cho lắm, thoạt nhìn cũng không đau khổ bao nhiêu, chỉ có quần áo bọc trên người, là đang nhẹ nhàng phập phồng, giống như một thanh niên bình thường có việc không thể không ra đường vào đêm đông vậy.


Tô Bạch nhớ, bình thường con phố này chắc hẳn là một phố đồ ăn, chỉ có điều, mấy ngày nay tạm thời đang ngừng kinh doanh.


Không còn sự náo nhiệt của ngày xưa, mà chỉ còn lại một vài xe đẩy và biển hiệu vẫn còn đặt nguyên tại chỗ, được khóa sắt khóa lại. Các chủ quán có người đã về nhà đón năm mới, có người thì lại vì phố không cho phép bày lại quầy hàng trong mấy ngày này vì số người chưa đến một nửa sẽ tăng thêm gánh nặng vệ sinh, cho nên thành phố cấm không được bày quán. Nhưng mọi người vẫn không bằng lòng để quầy hàng của mình ở ngoài, càng không muốn để xe đẩy và biển hiệu của mình bị người tiện tay dắt trộm đi mất.


Cho nên nơi này có rất nhiều khóa sắt, vào đêm, dưới ánh đèn chẳng chiếu sáng được cho lắm, chúng trông giống như những con quái thú đang giương nanh múa vuốt, mang theo một loại lặng im không tiếng động và… nhìn chăm chú.


Khóe mắt Tô Bạch vẫn còn lưu lại vết máu, cho dù Dĩnh Oánh Nhi đã dùng khăn ướt lau qua giúp mình, nhưng vẫn có thể nhìn ra được.


Tô Bạch không còn khóc nữa, bởi vì hắn không cảm thấy khóc có ý nghĩa gì, trong hai hàng lệ máu đó, thực ra phần lớn lại là một loại trút giận.


Về phần… hận, đương nhiên có, nhưng cũng không cần thiết phải thể hiện rõ ràng ra như vậy, bởi vì như vậy sẽ trông có vẻ rất ra vẻ.


Bản thân Tô Bạch cũng không nói rõ được hiện tại rốt cuộc cảm xúc trong lòng mình thế nào, giống như rất nhiều loại nước sốt và gia vị ở trong phòng bếp được rắc vào với nhau, không thể phân ra được cụ thể là hương vị gì.


Chương 745

Bình Luận (0)
Comment