Chương 746
Cha Mẹ Của Tôi Rất Thương Tôi 1
Có lẽ, đây chính là đời người, chỉ có điều, cuộc đời của mình lại càng đơn giản hơn, buồn rẻ hơn, càng không có tâm cơ hơn một chút.
Khóe miệng Tô Bạch lộ ra một nụ cười, hắn hít thật sâu, hai tay giang ra, nhưng không hề hét to trong con đường trống trải vào đêm này, mà chỉ là duỗi thắt lưng một thật tự nhiên, cũng phát ra một tiếng hừ nhẹ từ trong miệng một cách rất bình thường, tất cả vẫn như thường, như thể mọi thứ thực ra vốn vẫn như cũ.
Chuyện đã qua, nên xảy ra cũng đã xảy ra rồi, bây giờ thế nào cũng đã không còn liên quan đến quá khứ nữa.
Cho dù trải nghiệm trưởng thành của mình thế nào, cho dù mình rốt cuộc đã từng bước trải qua những ngày tháng chỉ lấp đầy cái mà mình gọi là ký ức ấm áp đó từ trong quyển tranh ra sao, tất cả những chuyện này, dường như đều không thể ảnh hưởng đến mình của hiện tại. Mình vẫn là chính mình đấy thôi, tên của mình vẫn gọi là Tô Bạch, ít nhất, bắt đầu từ sau khi mình tiến vào Phát Thanh, toàn bộ mọi chuyện đều là thật, và những con đường này đều là tự mình đi.
Ít nhất, đám người Mập Mạp, Hòa Thượng và Gia Thố, không còn là những chuyện cũ trong tập tranh, không còn là hồi ức mà mình bị đặt trong dung dịch nuôi cấy, mỗi ngày đều bị cưỡng chế nhét vào.
Cho dù cuộc sống trước đây rất ngắn, cũng rất nhạt nhẽo, nhưng ít nhất hiện tại, mình đang từng bước tạo ra những dấu chân thuộc về mình.
Quá khứ không thể bù đắp lại, nhưng tương lai thì vẫn có thể bắt kịp.
“Nhưng…” Tô Bạch ngẩng đầu lên, nhìn vào bầu trời đêm tối tăm, trên đó không có trăng, cũng chẳng có sao…
“Tức thật đấy…”
“Cộp… cộp… cộp… cộp…”
Lúc này, có những tiếng vang trong trẻo vang lên, giống như đang chơi một nhịp điệu cực kỳ trong trẻo, Tô Bạch quay người, nhìn thấy phía sau mình có một người phụ nữ, đang đi một đôi guốc gỗ, mặc một bộ kimono, chậm rãi bước về phía mình.
Cùng với tiếng bước chân của người phụ nữ vang lên, trên mặt đường xung quanh, cũng lập tức trở nên “náo nhiệt” hẳn, rất nhiều người rao hàng xuất hiện, cũng có rất nhiều người mặc quần áo của thế kỷ trước hiện ra, có người Nhật Bản, cũng có người Trung Quốc, bọn họ đi ngang qua hắn, toàn bộ mọi thứ ở nơi này dường như đều đang “sống” lại.
“Chào ngài, thưa ngài, tôi là Kinoshita, tôi không tìm được đường về, ngài có thể đưa tôi đi tìm được không?”
Người phụ nữ Nhật Bản khom người thật sâu trước mặt Tô Bạch, nói một cách thành khẩn với giọng điệu chân thành, thái độ gần gũi, ngay cả mùi hương trên cơ thể cũng mê người đến vậy.
“Được.” Tô Bạch mỉm cười, nói ra một chữ này, nhưng tận sâu trong đáy lòng, lại nổi lên một cơn giận dữ mãnh liệt, thấy tâm thần của mình không ổn, thấy tâm hồn của mình không yên, thấy mình mơ mơ hồ hồ, cho nên ngay cả đám cô hồn dã quỷ đáng chết này, cũng chuẩn bị kéo mình xuống nước hay sao!
Cuối năm, nhân khí trong thành phố ít đi rất nhiều, khí tức của người sống yếu đi, nên hiển nhiên những thứ không thuộc vào phạm vi người sống này cũng bắt đầu lặng lẽ trở nên sôi nổi hơn hẳn.
Thế nhưng…
Tô Bạch hít một hơi thật sâu, tinh thần của mình đã hoảng hốt đến loại mức độ này rồi sao. Những cô hồn dã quỷ này ngay cả đứa trẻ có cơ thể khỏe mạnh cũng không dám đụng vào, nhưng bây giờ, mình ở trong mắt bọn họ, lại là người đã chìm đắm trong thất bại, tinh thần sa sút, hơn nữa còn tự sa ngã, ha ha, đây đúng thật là một loại mỉa mai.
“Cảm ơn ngài, thưa ngài.”
Tô Bạch xoay người, đi về phía trước, người phụ nữ Nhật Bản đi theo phía sau hắn, âm thanh của guốc gỗ vẫn trong trẻo như vậy, vẫn có nhịp điệu như vậy.
Hắn đi tới phía trước rồi quành một cái, chỉ tùy tiện bước đi, bởi vì hắn biết rõ, mình có đi thế nào, trừ phi dùng đến sức mạnh của mình để phá vỡ sự hư cấu trước mặt này, bằng không, hướng mình muốn đi, và nơi mình dẫn đến, vẫn đã được những cô hồn dã quỷ này đã thiết lập sẵn.
Đây là một trường trung học.
Tô Bạch vẫn có ấn tượng về trường trung học này, lúc trước khi Hòa Thượng đến Thượng Hải, mình có lái xe đi đón anh ta, sau đó gặp được âm binh mượn đường trên phố, một đội lính Nhật Bản đi băng qua con đường đèn xanh đèn đỏ, đến phía trước trường học này, vị trí chính xác cuối cùng là sân thể dục của trường.
Lúc trước, hòa thượng đã từng mời Tô Bạch tới để cùng nhau đào sân thể dục ở trường học này, nhưng hắn từ chối, xem ra, sau đó tự anh ta cũng không kịp tới làm chuyện này, mà cứ trì hoãn như vậy, bằng không, những cô hồn dã quỷ này cũng sẽ không dẫn mình tới đây.
Năm mới, trường học hiển nhiên cũng nghỉ lễ, trong phòng bảo vệ canh cổng có một người bảo vệ già, lúc này đang ghé lên bàn ngáy khò khò.
Khi Tô Bạch bước qua, bảo vệ không hề có phản ứng gì cả.
“Là nơi này sao?” Tô Bạch hỏi.
“Đúng vậy, không sai, hình như đi vào trong thêm chút nữa.” Người phụ nữ Nhật Bản tự xưng là Kinoshita này cúi đầu và đáp những lời này, nhưng lúc này, gương mặt mà cô ta giấu trong bóng tối lại lộ ra vẻ vặn vẹo đầy hưng phấn.
Thành công rồi, thành công rồi, mê hoặc được một người sống qua đây, vậy là đủ rồi, thật sự đã đủ rồi, đây là một mùa bội thu, đại bội thu!
Tô Bạch nhìn quanh, chắc hẳn đã có vấn đề gì đó xảy ra ở nơi này, cho nên mới dẫn đến việc những cô hồn dã quỷ này còn dám lên đường ra tay với người sống.
Nhưng, chuyện này đối với Tô Bạch mà nói, cũng không tính là chuyện xấu gì.
Hắn tiếp tục đi vào trong, băng qua tòa nhà dạy học, tiến vào sân thể dục, đường băng nhựa và bãi cỏ nhựa trên sân thể dục rõ ràng rất yên tĩnh trong màn đêm, thậm chí còn mang đến cho người một loại cảm giác âm u.
Chân của Tô Bạch giẫm lên mặt cỏ, Kinoshita ngẩng đầu, lộ ra gương mặt toàn là máu sau lưng hắn.
“Cút.”
Một giọng nam truyền tới từ trên sân thể dục, gương mặt khiến da đầu người tê rần đó của Kinoshita lập tức cúi thấp xuống, lộ ra vẻ kinh hãi. Thế nhưng, ngay khi cô ta chuẩn bị rời đi, thì người phát ra tiếng đó đã đi đến trước mặt, một con đom đóm màu lam bay ra từ trên cơ thể người đàn ông, trực tiếp đánh trúng vào người phụ nữ Nhật Bản này. Người phụ nữ lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết, hóa thành một sợi khói đen mang theo mùi xác thối tản đi.
Tô Bạch phun ra một hơi thật nặng nề, có vài người luôn khiến người khác khó chịu như vậy đấy.
“Đã có chuyện gì xảy ra với cậu vậy, vậy mà lại bị những cô hồn dã quỷ này dắt đi như một thằng đần vậy?
Mấy ngày nay bởi vì chuyện đó sắp đến, cho nên biến động trong mọi phương diện ở Thượng Hải rất lớn, những thứ dơ bẩn đó cũng đều bị kích thích mới dám chui ra ngoài, nơi này trước đây chắc hẳn là một chỗ tương tự với bệnh viện của quân Nhật, sau khi Nhật Bản đầu hàng, có rất nhiều quân nhân Nhật Bản và gia đình quân nhân tự sát, hi sinh cho tổ quốc ở đây.”